Xuân Triều Không Mộng - Tiểu Hàm Tiên

Chương 85

Bộ phận đối ngoại của Lam Diệu chưa từng bận rộn đến thế, tăng ca liên tục với tất cả phóng viên truyền thông có mặt, liên lạc, gây áp lực, dùng hết mọi cách, xóa sạch tất cả ảnh chụp Dịch Tư Linh nôn mửa và ngất xỉu.

Chỉ là có thể khống chế phóng viên truyền thông, nhưng không khống chế được đám đông người hâm mộ tại hiện trường, sáng nay trung tâm thương mại chắc phải có đến mấy ngàn người, đông nghịt, từ tầng một đến tầng năm hành lang chỗ nào cũng chật cứng người, góc nào có thể chụp được, ai đã chụp được, căn bản không thể nào biết được.

Mạng internet quả là thứ đáng sợ, không vững chắc như thép, luôn có vô vàn dấu vết để lộ ra.

Ban đầu là các fan tự phát đăng tải những bức ảnh họ chụp được lên mạng, hơn nữa còn nói một cách mập mờ rằng hôm nay khai trương cửa hàng flagship Em Bé Phúc Lành có chuyện lớn xảy ra, phỏng chừng sẽ gây bão, ngồi chờ sau khi chính phủ lên tiếng làm rõ.

Hình ảnh lan truyền nhanh nhất là cảnh Dịch Tư Linh nôn khan trực tiếp, Tạ Tầm Chi dùng cánh tay vững chắc ôm chặt lấy cô.

【 Đại tiểu thư đây là đang... nôn khan? Quá xa, chụp không rõ lắm. 】

【 Chủ thớt đừng có nói bậy bạ, nôn khan là chuyện bình thường, đâu nhất thiết là có thai, tôi ăn phải đồ hỏng cũng nôn khan đấy. 】

【 Có thai hay không nhìn là biết ngay, cô xem đây có giống ăn phải đồ hỏng không? Đại tiểu thư ăn đồ có giống chúng ta không [khinh bỉ] 】

【 Lại chiêu trò lăng xê rồi... Cắt băng xong đến màn này, chẳng phải lại là tin vui lên hot search sao? Em Bé Phúc Lành có đại tiểu thư đúng là gả vào nhà giàu, hot search lên xuống tùy tiện. 】

【 Có phải chiêu trò hay không thì không biết, nhưng đại tiểu thư dùng chiêu này hơi bị hạ cấp đó... Tôi thấy không cần thiết. 】

【 Bất quá hai người này thật sự tình cảm quá... Cái hình mờ ảo thế này mà vẫn thấy vẻ mặt lo lắng của anh rể... Anh rể anh ấy siêu yêu! Kswl (ngọt chết tôi rồi)! 】

Chủ thớt bình luận bên dưới: 【 Dù sao hôm nay chắc chắn sẽ lên hot search, cứ chờ xem. 】

Một đám người ngoan ngoãn chờ đợi, đợi cả ngày cũng không thấy chuyện gì xảy ra, những tài khoản marketing bình thường khứu giác nhạy bén nhất, không chịu bỏ lỡ bất kỳ điểm nóng nào cũng không hề nhắc đến chuyện này, những bức ảnh được đăng tải đều là ảnh đẹp đoan trang thanh nhã của Dịch Tư Linh, hot search thì vẫn lên, nhưng là #khai trương cửa hàng flagship Em Bé Phúc Lành#.

【 Tôi lạy, đây là che miệng?? 】

【 Má ơi má ơi cái này có tính là bằng chứng thép không? Đại tiểu thư thật sự có thai? Truyền thông Lam Diệu đừng có quá đáng! Chuyện này có gì mà phải che che giấu giấu! 】

【 Sáng sớm xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà một bài PR cũng không có... Ừm, rất đáng suy ngẫm. 】

【 Lầu trên, chuyện lớn gì cơ? Tôi bỏ lỡ cái gì rồi? 】

【 Đi xem bài đăng của chủ thớt @hôm nay ăn gì rồi đó, cô ấy chụp được cảnh đại tiểu thư nôn khan đó! 】

Bình luận này được đẩy lên top, sau đó bị xóa, càng xóa càng không thể cứu vãn, những fan có mặt tại hiện trường lũ lượt lên tiếng kể lại, đủ mọi góc độ ảnh chụp video như nấm sau mưa tuôn ra.

【 Chuyện này có gì đâu, có em bé chẳng phải là chuyện tốt sao! Tại sao phải che giấu! Còn muốn ké chút không khí vui mừng của đại tiểu thư nữa chứ! 】

【 Nhà giàu kiêng kỵ nhiều lắm, chuyện có thai thế này không tiện ồn ào đâu? 】

【 Công nhận một điều, đại tiểu thư nôn khan cũng đẹp... Tôi có phải b**n th** không vậy? 】

【 Anh rể với chị hình thể chênh lệch đáng yêu quá... Chị đi giày cao gót chắc mét bảy mấy chứ ít gì, sao trong lòng anh rể giống như con mèo nhỏ vậy [cún con] 】

【 @Tập đoàn Lam Diệu @Em Bé Phúc Lành @Dịch Tư Linh Mia! Mau ra mặt trả lời đi! 】

Điện thoại của Tạ Minh Tuệ sắp bị tổng giám đốc bộ phận đối ngoại Lam Diệu Alice gọi cháy máy, xóa bài xóa hot search đã không còn tác dụng, hiện tại khắp nơi đều là ảnh chụp phu nhân tổng giám đốc Lam Diệu nôn khan ngất xỉu.

"Làm sao bây giờ Tuệ tổng, tôi có bị Tạ đổng đình chỉ chức vụ không? Đến lúc đó cô nhất định phải cứu tôi đó!"

Tạ Minh Tuệ an ủi cô ta, bảo đừng có gấp, "Trước đừng phản hồi gì hết, bây giờ cứ giữ im lặng là thượng sách, tiếp tục gỡ hot search là được, chuyện này không tính là khủng hoảng lớn của tập đoàn, càng không thể đình chỉ chức vụ cô, anh trai tôi không phải người hồ đồ như vậy. Cô đó, bình thường nhìn rất bình tĩnh mà."

Người ở đầu dây bên kia uống một viên thuốc an thần, thở dài nói, "Ai bảo Dịch tổng là cục cưng của Tạ đổng chứ... Tôi còn chẳng sợ..."

"Bất quá... Tuệ tổng, Dịch tổng cô ấy thật sự có thai sao? Trong công ty chúng ta mọi người đang hỏi chuyện này đó."

Tạ Minh Tuệ nhíu mày: "Bọn họ nhiều chuyện thì kệ bọn họ, cô cũng hùa theo làm gì. Nội bộ xuống lệnh, chuyện này trước khi chính phủ có phản hồi chính thức, nhân viên Lam Diệu không ai được tham gia thảo luận trên mạng, cũng đừng có mà đồn đoán lung tung."

"Đã rõ. Tuệ tổng."

Tạ Minh Tuệ cúp điện thoại, vô cùng lo lắng gọi cho Tạ Tầm Chi, đối phương không nghe máy, chỉ có thể nhắn tin: 【 Anh cả! Chị dâu vẫn chưa tỉnh sao? Ảnh chụp không ngăn được rồi, truyền thông thì chưa đăng, nhưng rất nhiều fan đã chụp được rồi, bộ phận đối ngoại xóa không xuể... 】

【 Mọi người đều đoán là có thai. 】

-----

Dịch Tư Linh và Tạ Tầm Chi căn bản không có thời gian để ý đến điện thoại.

Tạ Tầm Chi vốn không phải người lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại, Dịch Tư Linh lúc này sự chú ý đều bị chuyện mang thai thu hút, căn bản không rảnh xem điện thoại, cô còn đang lên kế hoạch nên tạo bất ngờ cho người nhà như thế nào, hoàn toàn không biết chuyện này đã gây xôn xao dư luận.

"Anh nói xem, daddy mommy mà biết, có vui lắm không nhỉ?" Dịch Tư Linh ăn uống cũng khá tốt, hiện tại khẩu vị cũng không thay đổi nhiều, trước kia thích ăn gì bây giờ vẫn thích ăn cái đó.

Tạ Tầm Chi đeo găng tay giúp cô gói vịt quay, bánh đa nem mỏng tang nằm trên lòng bàn tay, một tay khác tao nhã dùng đũa gắp một miếng da vịt giòn tan và một miếng thịt vịt, thêm chút tương chấm sơn tra, dưa chuột thái sợi, một thìa nhỏ trứng cá muối, cuốn xong đặt trước mặt Dịch Tư Linh.

"Anh nghĩ với tính cách của ba, chắc chắn ông ấy sẽ bay qua đây ngay lập tức."

Dịch Tư Linh trừng mắt liếc anh một cái, "Vậy càng phải giấu ông ấy! Ông ấy chắc chắn sẽ lải nhải một tràng, còn không cho em đi giày cao gót nữa!"

Giày cao gót là mạng của cô! Bao nhiêu quần áo đẹp đều phải đi giày cao gót mới hợp, giày bệt thấp thì được, giày bệt hoàn toàn thì không.

Tạ Tầm Chi liếc nhìn cô một cái, yên lặng nuốt lời xuống bụng.

Thật ra đi giày cao gót đích xác không tốt, nhưng... Cô thích, cô cảm thấy thoải mái, vậy cứ để cô tự nhiên, cùng lắm thì anh phái thêm hai người chăm sóc cô, lúc nào cũng mang theo giày bệt để thay.

"Anh nhìn em làm gì?" Dịch Tư Linh lại trừng mắt liếc anh một cái, "Đừng tưởng là em không biết anh đang nghĩ gì."

Tạ Tầm Chi khẽ cười, "Anh nghĩ gì cơ?"

"Anh nghĩ cách quản em thế nào chứ gì!"

Tạ Tầm Chi cảm thấy oan uổng. Anh đúng là có nhiều chuyện rất muốn quản cô, ví dụ như muốn cô uống ít rượu, bớt thức khuya, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, bớt chơi bời không muốn về nhà, bớt nghịch ngợm, nhưng dường như trước nay đều không thành công.

Muốn can thiệp vào thói quen Dịch Tư Linh là không thể được, chỉ có thể chiều theo cô, dỗ cô vui vẻ, sau đó lúc cô vui vẻ thì nhẹ nhàng giảng đạo lý một chút, cô mới có khả năng nghe lọt tai.

"Anh mặc kệ em, vợ à, em thích làm gì thì làm, anh đều ủng hộ em." Tạ Tầm Chi vô cùng lịch thiệp.

Dịch Tư Linh cảm thấy lời anh ẩn chứa bẫy rập, không đời nào ngốc nghếch nhảy vào, cứ thế đơn thuần mà tin tưởng anh.

Cô tao nhã ăn xong miếng vịt quay Tạ Tầm Chi gói, rồi nói: "Tốt nhất là như vậy, em có thai là có thai, nhưng không thể vin vào cớ đó mà quản em. Tạ Tầm Chi, bằng không em sẽ giận đấy."

Tạ Tầm Chi nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói không phải kiểu dỗ dành ngọt ngào, mà giống như một lời hứa hẹn, không hề vội vã, như dòng suối nhỏ chảy róc rách, "Anh sẽ không làm những chuyện khiến em khó chịu, càng sẽ không viện bất cứ lý do gì để trói buộc em, trách nhiệm của anh là chăm sóc em thật tốt, làm em vui vẻ. Trách nhiệm của em là làm chính mình vui vẻ, sống cuộc sống mà em thích."

"Dù em có thai hay không, điểm này sẽ không thay đổi."

Dù là làm mẹ, hay làm vợ Tạ Tầm Chi, hay làm tổng tài Em Bé Phúc Lành, làm chủ tịch Tinh Đỉnh, làm đại tiểu thư nhà họ Dịch, làm thiếu phu nhân nhà họ Tạ... Nhưng dù là thân phận gì, cũng không thể che giấu bản chất Dịch Tư Linh.

Không có Dịch Tư Linh, những thân phận này đều không còn tồn tại, Dịch Tư Linh không thích, những thân phận này cũng không có ý nghĩa gì.

Cô là Dịch Tư Linh, sau đó mới là mẹ của ai, vợ của ai, con gái của ai, chị gái của ai.

Tạ Tầm Chi tuy rằng ở những chuyện khác vô cùng cổ hủ truyền thống, đến ngủ nướng cũng cảm thấy là lãng phí, nhưng đối với chuyện này, anh lại không hề theo lối cũ.

"Chỉ giỏi dỗ em." Khóe miệng Dịch Tư Linh hơi nhếch lên, như một con mèo nhỏ đắc ý.

Cô biết Tạ Tầm Chi là một người đàn ông rất có phẩm cách. Đàn ông có phẩm cách thật ra rất khó, cái phẩm cách này không phải là mặc quần áo hợp thời, nói những lời phong độ, hay là kéo cửa, trả tiền cho phụ nữ là có được.

"Không có dỗ em, anh nói thật lòng đấy." Tạ Tầm Chi tiếp tục gói vịt quay cho cô, nụ cười trên môi anh cả đêm không hề tắt.

Bọn họ có con, đây là một chuyện thật kỳ diệu. Dù bao lâu đi nữa, anh vẫn sẽ cảm thấy thật kỳ diệu.

Dịch Tư Linh trừng mắt nhìn anh, không hiểu anh cười cả đêm vì cái gì, nhưng lại cảm thấy nụ cười của anh như chiếm hết gió xuân trên đời, chân dưới bàn không tự chủ được mà nhấc lên, dẫm lên mu bàn chân anh, "Không được cười."

Hai chân thon dài của Tạ Tầm Chi lập tức căng thẳng, ép thẳng nếp quần tây phẳng phiu, yết hầu anh khẽ động, trong lòng trào dâng một niềm kh*** c*m bí ẩn mà thấp hèn, nhưng cũng vì vậy mà thu lại nụ cười, lúc này anh mới nghĩ đến một chuyện rất nghiêm túc ——

Những chiếc áo mưa đã chuẩn bị trước kia hoàn toàn vô dụng. Hơn một năm tới, anh cần phải quay trở lại cuộc sống kiêng cữ ba mươi năm trước.

Thật ra cũng không có gì, anh đã trải qua ba mươi năm rồi, nhưng từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó. Anh không dám chắc bây giờ còn có thể thành thạo trong việc kiềm chế d*c v*ng, có lẽ phản ứng cai nghiện sẽ rất khó khăn.

Tạ Tầm Chi dịu dàng và cẩn thận rút chân ra khỏi chân cô. Dịch Tư Linh nhíu mày, lại đuổi theo dẫm lên, sao lại thế này, người đàn ông này còn không cho cô dẫm chân lên sao?

Tạ Tầm Chi lại rụt chân, cô lại dẫm lên, cứ qua lại như vậy, anh dứt khoát dừng hẳn, mặc cô dùng gót giày cao ngạo nghễ đạp lên đôi giày da của mình.

"Vì sao anh không cho em dẫm?" Dịch Tư Linh không vui.

"Chỗ đông người, vợ à. Phải giữ ý tứ chứ." Tạ Tầm Chi cụp mắt, vờ tập trung vào gói vịt quay để đánh lạc hướng.

"Đây là phòng riêng mà, có ai đâu..." Cô ấm ức bĩu môi, "Có phải anh không yêu em nữa rồi không... Có bầu rồi là không cho em dẫm nữa..."

Cô dẫm anh quả thực khiến anh khó lòng chịu đựng. Nếu là trước kia, anh biết về nhà là có thể "ăn" được, có thể rộng lượng mà tùy ý cô làm loạn, nhưng hiện tại, anh chỉ cảm thấy một sự chờ đợi xa vời vô vọng.

Tạ Tầm Chi dừng động tác, thực bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, đối với loại chuyện này, anh vẫn khó mở lời, chỉ nói: "Anh yêu em, vợ à."

"Yêu em vì sao không cho em dẫm... Hay là không yêu em..."

"Không cho em dẫm là sợ em mỏi chân."

"Anh kiếm cái lý do nào vớ vẩn hơn đi!" Dịch Tư Linh giận trừng anh, đến cả miếng vịt quay anh gói cô cũng không muốn ăn nữa.

Tạ Tầm Chi bất lực nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lồng ngực từ từ thả lỏng, đến khi lòng đã bình tĩnh lại, mới khàn khàn nói: "Dẫm nữa là anh cương đấy, vợ à."

Dịch Tư Linh bỗng chốc mặt đỏ bừng, nhất thời không biết nên tiếp tục dẫm hay nên rụt chân lại, cứ thế ngượng ngùng giữ nguyên tư thế, "Đồ b**n th**!"

Cô mắng vẫn chưa hết giận.

Tạ Tầm Chi bị cô mắng cũng không oan, anh cũng không ngờ chỉ cần bị cô lấy chân dẫm một cái, lại có thể khó kiềm lòng đến vậy. Anh khẽ cụp mắt, "Xin lỗi, ban đầu có hơi khó thích ứng, sẽ từ từ điều chỉnh."

Dịch Tư Linh mặt đỏ ửng, khẽ nói: "Điều chỉnh cái gì chứ..."

Tạ Tầm Chi không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt cô một cái. Đôi mắt đen thăm thẳm, như hố đen, muốn hút cô vào trong.

Dịch Tư Linh bị ánh mắt nóng rực mà kìm nén kia làm cho tim đập nhanh hơn, ngón chân khẽ cuộn lại, lần nữa khẽ mắng một câu b**n th**.

Không dám nói chuyện với anh nữa, Dịch Tư Linh dời sự chú ý, lúc này mới lục tìm điện thoại trong túi, đôi giày cao gót lặng lẽ s* s**ng rút khỏi đôi giày da của anh.

Điện thoại vừa sáng lên, Dịch Tư Linh đã bị màn hình đầy ắp tin tức làm choáng váng, WeChat, tin nhắn, cuộc gọi nhỡ... Suýt chút nữa làm nghẽn cả điện thoại.

Không biết còn tưởng đã xảy ra chuyện gì đại sự gấp gáp lắm.

"Sao nhiều người tìm mình vậy..."

Tạ Tầm Chi nghe thấy cô lẩm bẩm, trong lòng có dự cảm chẳng lành, anh tháo găng tay, lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên giống hệt, điện thoại anh cũng đầy ắp đủ loại tin tức.

Dịch Khôn Sơn: 【 Nghe điện thoại mau! Chiêu Chiêu! 】

Lương Vịnh Văn: 【 Đừng làm mẹ sợ nha con gái, mẹ với daddy con tối nay bay qua liền. 】

Em hai: 【 Mia, sao điện thoại của em với anh rể đều không gọi được vậy? Hỏi dì Lật dì cũng không nói, sao lại thế này? Sao chị lại ngất xỉu? 】

Em ba: 【 Em đang ở Tạ viên! Chị đâu rồi! 】

Em tư: 【 Công chúa công chúa công chúa a a a a a, chị sẽ không thật sự có em bé rồi chứ!! Oh no!!! Em không chấp nhận!! 】

......

Ngay cả đám chị em bạn dì trong nhóm chat cũng spam, đều là hỏi cô sao lại thế này.

Trần Vi Kỳ: 【 Cô... Có thai? 】

Còn có tin nhắn của Dương Xu Hoa, Tạ Ôn Ninh, Tạ Minh Tuệ.

Dịch Tư Linh không biết nên trả lời thế nào, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tạ Tầm Chi: "Sao mọi người đều biết rồi?"

Tạ Tầm Chi nhíu mày, "Em ngất xỉu, tất cả phóng viên truyền thông đều không đăng ảnh, anh đã bảo người xóa hết rồi, chắc là có fan chụp được ảnh em, đăng lên mạng, anh đã bảo bộ phận đối ngoại gỡ xuống rồi."

Dịch Tư Linh kêu lên một tiếng, Tạ Tầm Chi vội vàng đứng dậy, vòng qua bàn ăn, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, an ủi cô, "Đừng sợ, vợ à, anh bảo bộ phận đối ngoại nghĩ cách giải thích, cứ nói là..."

Tạ Tầm Chi rất bình tĩnh, "Khai trương cửa hàng mới bận quá, buổi sáng em quên ăn sáng, tụt huyết áp với lại làm việc nhiều nên mới ngất xỉu, phủi sạch chuyện có thai."

Dịch Tư Linh và Tạ Tầm Chi tư duy hoàn toàn khác biệt, điều cô để ý căn bản không phải chuyện có thai bị người khác biết.

Cô nhanh chóng mở mục hot search Weibo, mục đầu tiên chính là bài PR khai trương cắt băng cửa hàng flagship Em Bé Phúc Lành, ảnh chụp toàn là ảnh đẹp do đội ngũ chuẩn bị sẵn phát ra, nhưng mở phần bình luận thì lại là một tình hình khác hẳn.

Cầu xin cầu xin, đừng là ảnh xấu, đừng là ảnh xấu...

Dịch Tư Linh hồi hộp bấm vào tấm ảnh có lượt thích cao nhất ——

Đám đông chen chúc tại hiện trường, đèn flash nháy loạn xạ, dưới sự mở đường của vệ sĩ áo đen, cô được Tạ Tầm Chi ôm chặt vào lòng, chiếc sườn xám dệt kim màu tím bị bộ vest xám rộng thùng thình che phủ hoàn toàn. Người đàn ông vẻ mặt u ám mà nghiêm nghị, cô chỉ khẽ nhíu mày, ngoan ngoãn và tin tưởng dựa vào lòng ngực anh, được anh ôm đi về phía trước.

Bức thứ hai, là Tạ Tầm Chi khẩn trương bế ngang cô lên, còn cô như một bó hoa diên vĩ, giữa thế giới ồn ào náo động, được anh che chở.

Những hình ảnh trực tiếp đã ghi lại rõ ràng tất cả sự lo lắng của anh.

【 Có ai hiểu không, hai bức ảnh này giá trị bao nhiêu! Hai người này quá xứng đôi! 】

【 Rất thích tấm ảnh anh rể ôm chị vào lòng! Anh ấy yêu chị quá, chỉ nhìn ảnh thôi cũng cảm thấy anh ấy lo lắng đến tim muốn ngừng đập! 】

【 Vậy có phải là có thai không! Em bé này giỏi thật đó, Em Bé Phúc Lành nhảy vào bụng mẹ rồi! 】

【 Bố: Điên cuồng đối ngoại, gỡ hot search, xóa ảnh chụp. Mẹ: Nôn khan vẫn muốn giữ vẻ tao nhã. Em bé: Xuất hiện một chút đã làm một trận kinh thiên động địa! 】

【 Ha ha ha ha ha ha cười chết mất! Tôi cứ lặng lẽ nhìn Lam Diệu giả chết không nói gì. 】

【 Manh nha đoán một chút, lát nữa thông báo sẽ là: Phu nhân tổng tài không ăn sáng tụt huyết áp. Ý ngầm: Cầu xin một chút, đừng có ai đồn là có thai, bị cuốn gói đi đó. 】

Tạ Tầm Chi thấy Dịch Tư Linh không nói gì, tim anh thắt lại, sợ cô không vui, sợ cảm xúc cô không tốt, sợ nhất là cô lại ngất xỉu lần nữa.

Một buổi sáng kinh tâm động phách như vậy, anh không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Dịch Tư Linh thở phào một hơi, "Không phải ảnh xấu! Em biết mà, em ngất xỉu đi chắc chắn cũng rất đẹp!"

Tạ Tầm Chi không hiểu: "Hả?"

Dịch Tư Linh lưu hai bức ảnh kia lại, quay đầu đi, đôi mắt quyến rũ lặng lẽ nhìn anh, dường như xuyên thấu qua người đàn ông trấn định bình tĩnh trước mắt, thấy được anh buổi sáng hoảng loạn mất bình tĩnh.

"Buổi sáng anh có phải rất lo lắng không, Tạ Tầm Chi?"

Tạ Tầm Chi lặng lẽ nhìn cô, muốn nói lo lắng nhưng lại sợ cô bất an, đến giờ phút này anh vẫn nhớ rõ ràng, tay anh lúc đó đã run rẩy.

"Có lẽ là sợ hãi." Anh nâng mặt cô lên, vẫn không nhịn được, hôn lên khóe môi cô.

Dịch Tư Linh hé môi, ý bảo anh có thể hôn sâu hơn, Tạ Tầm Chi hít một hơi run rẩy, giữ chặt gáy cô, thật sâu hôn xuống.

Cảm xúc của cô trong nụ hôn trở nên vô cùng tràn đầy và yên lặng.

Sau khi hôn xong, anh ôm cô, cằm đặt lên cổ cô, hơi thở phả ra, chọc cho cô hơi ngứa, không ngừng cười khẽ.

"Anh bảo bộ phận đối ngoại phát thanh minh."

"Không cần."

Tạ Tầm Chi nhíu mày.

Dịch Tư Linh đặt tay lên bụng, xoa xoa, "Nó đến một cách kinh thiên động địa như vậy, chắc chắn là muốn cho tất cả mọi người biết nó đến."

Tạ Tầm Chi khẽ cười, thầm nghĩ một cái phôi thai nhỏ xíu thôi mà, sao còn lắm mưu nhiều kế thế.

Sớm không đến muộn không đến, cố tình muốn trước mặt bao nhiêu người làm ra một màn kinh thiên động địa, làm hại bọn họ đều luống cuống tay chân.

Tạ Tầm Chi đặt bàn tay lên mu bàn tay cô, cũng không biết cái mầm nhỏ trong bụng có cảm nhận được ba mẹ cùng nhau v**t v* nó không, "Hy vọng mười tháng này nó ngoan ngoãn, đừng có làm ầm ĩ mẹ."

"Nó mà không ngoan thì nó xong đời. Ra đời rồi em nhất định phải tìm nó tính sổ." Dịch Tư Linh hừ hừ, "Dù sao thì... Nếu là một công chúa nhỏ giống em thì thôi. Chắc em sẽ không nỡ."

"Anh cũng không nỡ."

"Vậy nếu là..." Dịch Tư Linh khó xử.

"Dù là trai hay gái, anh đều sẽ dạy dỗ thật tốt, cố gắng cả đời không để nó làm em phiền lòng." Tạ Tầm Chi đảm bảo.

"Nói thì dễ nghe lắm, con cái lớn lên, còn nghe lời vợ chồng mình sao?" Dịch Tư Linh nghĩ đến Dịch Khôn Sơn, lúc này mới đồng cảm như chính mình cũng trải qua, có chút trìu mến.

"Ba em chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ đó sao. Em có nghe lời ông ấy đâu."

"Nhưng em rất yêu ba. Ai cũng thấy được. Ba cũng biết."

Dịch Tư Linh cười, "Vậy thì tốt rồi."

Chú Mai đã đỗ xe ở cửa nhà hàng, sau khi ăn tối xong, Tạ Tầm Chi nắm tay Dịch Tư Linh đi ra, cô đi giày cao gót, khiến cả quãng đường anh đều rất căng thẳng, hận không thể bế cô lên.

Gió đêm ấm áp và dịu dàng, đèn đường chiếu chiếc Phantom trắng muốt như một ảo ảnh, giống như một con tuấn mã trắng như tuyết.

Chú Mai đứng ở cửa xe, tươi cười hỏi han: "Thiếu phu nhân cảm thấy trong người thế nào ạ?"

Dịch Tư Linh: "Quản gia Mai, bác cười đến nếp nhăn sắp hết cả rồi kìa."

Chú Mai vội sờ sờ mặt mình, "Vui mừng quá mà, nghĩ đến sang năm Tạ viên lại có thêm một cậu ấm cô chiêu đáng yêu."

Dịch Tư Linh lười đáp lại đôi chủ tớ này, chậm rãi ngồi vào xe. Xe đã được cải tạo hoàn toàn phù hợp cho phụ nữ mang thai, ghế dựa hàng không mềm mại ôm sát người rất tốt, trong xe bày đủ thứ đồ dùng, thực phẩm dinh dưỡng, đồ ăn vặt, sữa dưỡng thể... còn có hai đôi dép lê đế bằng.

"Em biết ngay là anh không vừa mắt chiếc Ferrari của em mà..." Dịch Tư Linh bĩu môi.

Tạ Tầm Chi nghiêng người qua, giúp cô thắt dây an toàn, đường cong gương mặt lạnh lùng trong không gian mờ ảo ánh đèn, rất dịu dàng, anh khẽ cười, "Xe kia nhỏ quá, không chứa được gì cả."

Xe kia anh ngồi vào còn không duỗi thẳng chân được, lại còn ầm ầm ầm nữa.

"Nhưng biển số xe rất đẹp." Dịch Tư Linh buồn rầu. Cả Kinh Thành đều biết đó là xe của cô, mỗi lần ra phố đều có fan nhận ra, chụp ảnh chung, check-in, vô cùng náo nhiệt.

Tạ Tầm Chi: "Anh đã đặt biển số xe mới rồi, mấy ngày nữa sẽ đổi sang xe này. Đảm bảo em sẽ thích."

Hai mắt Dịch Tư Linh sáng lên, "Số gì vậy?"

"Năm con tám. Thế nào?"

Dịch Tư Linh ghét bỏ: "Sao anh giống ba em thế, quê mùa quá. 88888, em là cái dạng công chúa nhà giàu mới nổi nào chứ?"

Biển số xe của Dịch Khôn Sơn ở Cảng Thành là một con tám duy nhất. Cả cảng không ai không biết đó là xe của chủ tịch Dụ Phong.

Tim Tạ Tầm Chi như bị đâm một nhát, không biết nên đáp lại thế nào. Anh chọn quần áo giày dép quà tặng đều thất bại, bây giờ đến chọn biển số xe cũng thất bại.

May mắn có chú Mai giải vây, cười đưa một tấm ảnh chụp qua.

"Thiếu phu nhân, ngài xem cái này đi."

Dịch Tư Linh nhận lấy. Là một tấm ảnh siêu âm, đen kịt, phải tìm kiếm kỹ một lúc mới thấy trong đám đen kịt kia có một mầm nhỏ xíu.

"Đây là?" Cô kinh ngạc.

"Bác sĩ nói vẫn chỉ có túi thai, chưa thấy tim thai và mầm thai, đợi thêm mấy ngày nữa đi siêu âm lại, nói không chừng sẽ thấy."

Dịch Tư Linh nắm chặt tấm ảnh, nhìn rất lâu, bỗng nhiên cười. Thật ra cô đối với việc trong bụng có thêm một em bé không có cảm giác gì, mãi đến khi thấy tấm ảnh này mới cảm thấy kỳ diệu.

Có một loại tình cảm dịu dàng đang lan tỏa, tuy rằng cô vẫn còn rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào, đứa bé này có chút phá hỏng kế hoạch của cô, cô thật ra đã tính hai năm nữa mới nghĩ đến chuyện này.

Một bàn tay to đặt lên, nắm lấy tay cô. Dịch Tư Linh ngẩng đầu, đối diện với mắt Tạ Tầm Chi.

Anh chậm rãi nói từng chữ một: "Không cần áp lực, Dịch Tư Linh, em vẫn là em."

"Em cũng vẫn là em, chúng ta vẫn là chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment