Xuân Triều Không Mộng - Tiểu Hàm Tiên

Chương 88

Mây ngậm nước, mưa lớn đổ xuống, tất cả đều ướt át.

Sau cơn mưa, vườn hoa ẩm ướt, tràn ngập hương thơm độc đáo, ngay cả bậc thầy pha chế nước hoa vĩ đại nhất cũng không thể tạo ra, đó là hương thơm độc quyền của Tạ Tầm Chi, ngọt ngào mà nồng nàn.

Anh hít sâu, môi, răng và phổi đều tràn ngập hương vị này.

"Sao đột nhiên mưa lớn vậy?"

Giọng anh khàn đặc, trầm đục, như bị nước mưa làm ướt, mỗi hơi thở đều là màn sương mỏng mịn nóng rực, anh dùng chóp mũi ngửi ngửi những đóa hoa đậu đỏ ướt đẫm mưa.

Đậu đỏ hấp thụ nước mưa, trở nên căng mọng, duyên dáng yêu kiều.

Lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, Tạ Tầm Chi nghĩ đến câu thơ này.

Đặt vào hoàn cảnh này, có chút không ổn, anh cũng không muốn biến câu thơ bình thường này trở nên hoàn toàn khác biệt, nhưng chính là nghĩ đến.

Bất ngờ bị anh buông tay khỏi bút lông, Dịch Tư Linh vô thức chống những ngón tay yếu ớt lên mặt bàn, lòng bàn tay hằn sâu dấu vết những họa tiết chạm khắc. Mưa hay không mưa, cô chẳng còn bận tâm, đầu óc trống rỗng khi anh cất lời, toàn thân căng thẳng kiễng chân, làn da nhạy cảm chỉ cảm nhận được xúc cảm từ mái tóc ngắn của anh.

Rất ráp, không cần nhìn cũng biết, da chắc chắn đỏ ửng.

Khi anh dùng chóp mũi cọ lên, tay cô khẽ động liền làm nghiêng nghiên mực xuống đất, chiếc nghiên mực đuôi rồng rắn chắc dày nặng, chiếc anh thích nhất, cứ như vậy rơi xuống thảm, phát ra âm thanh trầm đục, giống như tiếng sấm.

Cô có chút tủi thân, nhưng lại thỏa mãn mà đỏ mặt, "Tạ Tầm Chi, anh không được nói chuyện..."

Tạ Tầm Chi không nói gì nữa, căn bản không rảnh quản cái nghiên mực, chỉ là nhìn không chớp mắt, ánh mắt nóng rực như muốn làm tan chảy những đóa hoa đậu đỏ sau cơn mưa. Quá đáng yêu, anh nghĩ, Chúa sáng thế sao có thể sinh ra một đóa hoa nhỏ đáng yêu như vậy.

Ngực anh còn in chữ "Chiêu" kia, nét mực chưa khô hẳn, tấm lưng trơn bóng cũng bị cô cào vài vệt đỏ, cả người anh toàn bộ đều là dấu ấn của cô.

Dịch Tư Linh luống cuống giơ tay che mắt anh, nũng nịu ra lệnh: "Không được nhìn."

Tạ Tầm Chi khẽ bật cười, nhắm mắt lại, hơi thở sung sướng khẽ khàng phả ra, chỉ là tỉ mỉ hôn nhẹ nhàng khắp nơi, không nói gì nữa, cũng không hề nhìn.

Thân mật thích hợp có lợi cho tâm trạng vui vẻ của thai phụ, cô hết lần này đến lần khác trêu chọc anh, hết lần này đến lần khác làm tăng thêm vẻ nghịch ngợm, chẳng phải là vì điều này sao? Da mặt cô mỏng không chịu nói, chỉ có thể để anh bất động thanh sắc mà đáp lại.

Không biết trời mưa bao lâu, cho đến khi chân cô hung hăng đạp lên vai anh.

Trời mưa càng lúc càng lớn, nước mưa tích tụ trong mây gần như trút xuống toàn bộ.

Trong hỗn loạn, vài giọt nước mưa bắn lên cằm anh. Xúc cảm ấm áp khiến anh nheo mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, một chút đã xoa tan giọt nước mưa trên đầu ngón tay.

Anh ngồi thẳng dậy, từ góc độ dưới lên nhìn Dịch Tư Linh đang ngồi trên bàn, ánh mắt trầm lắng sâu thẳm: "Tĩnh tâm chưa, bà xã, sau này có chịu ngoan ngoãn luyện chữ không?"

Dịch Tư Linh căn bản không dám nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống.

"... Ghét anh."

Hơi thở cô dồn dập, giọng nói đứt quãng.

Khuôn mặt hồng nhuận no đủ vì được thỏa mãn. Tạ Tầm Chi khẽ nuốt khan, đứng lên, bế ngang con mèo nhỏ không nghe lời lại trộm vụng thành công này lên, nhanh chân đi về phía phòng tắm.

Vệt nước loang lổ trên tấm thảm nhung lớn kia, không thể dùng được nữa.

Cho đến khi được anh đặt vào bồn tắm ấm áp, thoải mái nheo mắt lại, cô lúc này mới chậm rãi nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tạ Tầm Chi dưới vòi sen.

Anh đang gội đầu, bọt trắng từ đỉnh đầu trượt xuống.

Thật ra đâu cần tắm. Một ngày tắm đến hai ba lần, đúng là phí phạm tài nguyên nước.

"... Anh làm sao bây giờ nha." Cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền có vẻ rất cố ý.

Qua lớp kính mờ ảo vì bọt nước, Dịch Tư Linh trộm nhìn không chớp mắt.

Vóc dáng người đàn ông toát lên vẻ mạnh mẽ đầy kiểm soát, đôi chân rắn chắc, thon dài là thành quả của bao năm kiên trì chạy bộ mỗi sáng. Lớp áo sơ mi chỉ phác họa mờ ảo phần cơ bụng, nhưng nếu không có nó, những đường cong lưu loát và các khối cơ săn chắc sẽ hiện ra rõ ràng.

Phần trung tâm thẳng tắp chỉ lên trần nhà, có chút hung hãn, cô căng thẳng hít thở, vội vàng dời mắt.

Nhìn từ xa cũng đã khoa trương như vậy...

Đây là làm sao mà chui vào được nhỉ... Cô đối với bản thân mình trước kia rất là kính nể.

Tạ Tầm Chi gội đầu rất đơn giản, rất nhanh đã xả sạch, nặn một chút sữa tắm, giọng nói không nghe ra cảm xúc, "Có người ngại tay mỏi, ngại chân mỏi, lại còn quản chuyện không nên quản, anh chỉ có thể tự lực cánh sinh."

"............"

"Không được nhìn trộm anh, Chiêu Chiêu."

Dịch Tư Linh đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào nước ấm.

Sau một hồi náo loạn ở thư phòng, Dịch Tư Linh thật sự tĩnh tâm luyện chữ, trong lòng cô có một loại ý chí không chinh phục thì không bỏ qua, bất kể là trước kia muốn chinh phục xe máy, chinh phục bida, chinh phục phi tiêu nhỏ, chinh phục con ngựa bất kham, chinh phục Tinh Đỉnh, chinh phục Em Bé Phúc Lành, hay là chinh phục anh, đều giống nhau.

Đối với những chuyện cô cảm thấy hứng thú, cô nhất định phải làm cho tốt. Thư pháp, một môn nghệ thuật cao siêu khó lường, cô không dám mơ ước thành thạo, nhưng ít nhất cũng phải luyện cho ra hồn cái Thiên Tự Văn này đến sáu bảy phần. ít nhất cũng phải luyện cho cái Thiên Tự Văn này được sáu bảy phần.

Mỗi đêm trước khi ngủ luyện một giờ, cô kiên trì hơn nửa tháng, trên đường luyện chữ cũng không đến trêu chọc anh, chỉ là rất nghiêm túc mà luyện, chỉ khi nào gặp chỗ không hiểu mới đến hỏi anh.

Cô không quấn quýt không làm ồn, Tạ Tầm Chi tuy rằng có chút mất mát nhỏ nhoi, nhưng càng nhiều vẫn là rất vui mừng, anh có khi ở bên cạnh cùng cô luyện, có khi ngồi ở trên sô pha cách đó không xa đọc sách.

Mỗi ngày họ đều có một giờ ở bên nhau trải qua những khoảnh khắc ấm áp.

"Viết rất khá. Nét ngang rất có ý vị, kết thúc linh động." Tạ Tầm Chi không phải là người thích nói ra lời khen ngợi, nhưng đối với Dịch Tư Linh, anh không keo kiệt lời khen.

"Không chỉ tên em, tên anh em cũng viết rất khá." Dịch Tư Linh khoe khoang nói với anh.

"Vậy em viết cho anh xem." Tạ Tầm Chi mỉm cười, trải cho cô một tờ giấy mới, đặt cái chặn giấy lên.

Dịch Tư Linh cầm cây bút lông phỉ thúy tím, rất nghiêm túc viết xuống hai chữ ——

Chi Chi.

Nụ cười của Tạ Tầm Chi lập tức trở nên phức tạp, "Là Tạ Tầm Chi, bà xã..."

Dịch Tư Linh tà môn ngụy biện lên tiếng: "Chữ 'Tạ' và chữ 'Tầm' này quá phức tạp, em còn chưa luyện, chỉ luyện chữ 'Chi' thôi."

Tạ Tầm Chi vẫn giữ nụ cười: "Chữ 'Tư' và chữ 'Linh' cũng rất phức tạp, chữ 'Chiêu' cũng không kém, em mỗi ngày đều luyện."

Không nói thêm với anh, Dịch Tư Linh đóng con dấu riêng của mình lên tờ giấy viết hai chữ "Chi Chi", che đi hai ba chỗ.

Sau đó cầm lấy, đắc ý đưa cho Tạ Tầm Chi, "Tặng anh đó, bức họa tuyệt đẹp của em đáng giá lắm đấy."

Tạ Tầm Chi vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh nhận lấy bức vẽ đẹp đáng giá này. Vài ngày sau, Dịch Tư Linh phát hiện bức tranh chữ này đã được đóng khung cẩn thận, treo ở trên tường trong phòng ngủ.

Hai chữ "Chi Chi" rất lớn, nhìn thấy rõ ràng.

Phía dưới bên phải, anh đề một hàng chữ nhỏ: Vợ tôi Chiêu Chiêu kính tặng.

-----

Trong thời gian Dịch Tư Linh mang thai, Lương Vịnh Văn trung bình một tháng bay đến kinh thành hai lần, mỗi lần ở lại Tạ viên bốn năm ngày, thời gian gần như bị bẻ đôi, mỗi nơi một nửa.

Có Lương Vịnh Văn ở đó, Dịch Tư Linh luôn đặc biệt ngoan ngoãn, thuốc bổ không cần ai nhắc cũng tự giác uống hai lần mỗi ngày, ăn cơm cũng không kén chọn, nhất định phải ăn một miếng cá ngừ đại dương bọc nước tương và mù tạt.

Sự áp chế huyết mạch tuyệt đối này chỉ có mẹ đối với con gái mới hiệu quả, ngay cả bố cũng không được, Dịch Tư Linh không sợ Dịch Khôn Sơn.

Tạ Tầm Chi thành thật hy vọng Lương Vịnh Văn mỗi lần có thể ở lại thêm vài ngày.

Đương nhiên, Dịch Tư Linh quấn Lương Vịnh Văn hơn nhiều so với Dịch Khôn Sơn, cô nghĩ đến hai người bạn gái cũ của Dịch Khôn Sơn vẫn thường xuyên hoạt động trong giới giải trí, hôm nay tham gia lễ trao giải điện ảnh, ngày mai đi thảm đỏ Cannes, cô liền không mấy muốn hòa nhã nói chuyện với Dịch Khôn Sơn.

"Mommy, bộ phim mẹ đầu tư lọt vào danh sách tranh giải chính của Cannes rồi, sao mẹ không đi cùng để bước trên thảm đỏ? Có phải sợ chạm mặt cái gì Lệ không? Sao ả so được với mẹ, mẹ mang bộ trang sức kim cương tím ba trăm triệu kia kìa! Đảm bảo lấn át hết cả hoa thơm cỏ lạ."

Lương Vịnh Văn cười xoa mặt con gái, "Mẹ không quan tâm cái này, bảo bối. Cuộc đời còn dài, không cần phô trương bề ngoài, quan trọng là nhìn con đường phía trước."

"Còn nói mẹ không đi Cannes là vì ai, con không biết sao?"

Dịch Tư Linh "À" một tiếng, được thôi, không đi là vì ở bên cô.

Cô nói thêm: "Đi thảm đỏ Cannes cũng không có gì hay, toàn người với đèn flash muốn chói mù mắt. Ngày mai mẹ đi chụp bìa tạp chí với con đi, chụp xong còn có phỏng vấn. Người chụp là Lulu đó, mẹ chẳng phải thích phong cách của cô ấy sao?"

"Con chụp bìa tạp chí không nên dẫn Tầm Chi theo sao?"

"Dẫn anh ấy làm gì, anh ấy lên hình cứng đờ như tượng. Trừ khi không khí đặc biệt tốt, studio cơ bản không được." Dịch Tư Linh nhớ lại lần chụp ảnh cưới với Tạ Tầm Chi.

Bộ đầu tiên chụp ở Tạ viên, anh cười đến cứng ngắc, may mà sau khi đi London và Budapest, anh dần thả lỏng, ảnh chụp ra mới có cái không khí giống phim điện ảnh cũ.

Khi đó họ vừa mới trải qua đêm đầu tiên thân mật, sau khi hòa quyện vào nhau, hai người càng thêm tâm ý tương thông.

Thoáng một cái đã gần một năm.

Họ từ người xa lạ đến vợ chồng, rồi lại thành tình nhân yêu nhau, con đường sai lệch ngược lại dẫn đến một khung cảnh rất tươi đẹp.

Buổi phỏng vấn và chụp ảnh được sắp xếp trong một ngày, nhưng tiến độ không gấp. Buổi sáng chụp ảnh ở studio, buổi chiều ba giờ rưỡi đến văn phòng tổng giám đốc Em Bé Phúc Lành để phỏng vấn.

Buổi phỏng vấn được ghi hình lại toàn bộ, còn quay chụp không ít khu vực làm việc của Em Bé Phúc Lành, triển lãm môi trường làm việc chân thật của Dịch Tư Linh.

Bởi vì lần này Dịch Tư Linh không xuất hiện trước công chúng với hình tượng một người sành điệu, một ngôi sao đang lên, hay một tiểu thư danh giá, mà là với thân phận doanh nhân mà cô vẫn bị giới bên ngoài bỏ qua, nên trang phục và bối cảnh khi quay chụp đều thiên về sự ngắn gọn, dứt khoát.

Nhưng theo yêu cầu của Dịch Tư Linh, vẫn có một bộ ảnh chụp vô cùng lộng lẫy và mộng ảo, đúng với phong cách xa hoa trước sau như một của cô.

Không ai quy định phụ nữ thành công trong giới kinh doanh phải học đàn ông mặc vest, phải ngắn gọn, phải giỏi giang, phải mạnh mẽ. Họ vẫn có thể ăn mặc rực rỡ, hoặc thoải mái tùy ý, hoặc năng động giản dị. Đều được cả.

Mọi thứ đều ở trạng thái thoải mái nhất, cô thích dáng vẻ nào, chính là dáng vẻ đó.

Lương Vịnh Văn ngồi một bên xem Dịch Tư Linh tự tin xinh đẹp trước ống kính, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh vô bờ.

Hơn ba tháng, bụng nhỏ có hơi nhô lên rất nhẹ, phải vén áo lên hết mới nhìn ra được.

Lương Vịnh Văn nhớ lại tâm trạng lần đầu mang thai, khi đó bà còn không biết trong bụng là một đứa bé như thế nào, tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn lần dáng vẻ tương lai của nó.

Đương nhiên, những tưởng tượng trong tương lai của Lương Vịnh Văn đều trở thành sự thật. Bà đoán trúng Dịch Tư Linh kiêu kỳ, tiêu xài, đáng yêu, nghịch ngợm, quật cường, thông minh, nhưng lại không ngờ con gái mình lại là một cô gái kiên cường, cứng cỏi và đầy ý chí chiến đấu đến tận xương tủy.

Dịch Tư Linh đã thể hiện sự cứng cỏi và ý chí chiến đấu tuyệt đối trong chuyện ở Tinh Đỉnh và Em Bé Phúc Lành. Cô thậm chí có thể từ bỏ cả việc ngủ nướng.

Chỉ là cô yêu cầu chiến đấu vì điều gì chứ?

Cô sinh ra đã có cả thế giới. Chiếc giường đầu tiên cô ngủ là do nhà thiết kế nội thất nổi tiếng người Anh tự tay chế tác, trị giá tám vạn đô la Mỹ, chiếc giường này vẫn còn đặt ở căn biệt thự cao cấp trị giá 270 triệu đô la Hồng Kông Vịnh Nước Cạn.

Cô kỳ thực có thể mỗi ngày sống xa hoa trụy lạc, tiêu xài vô độ, ngập trong vàng son. May mắn thay, cô nguyện ý trong tình huống đã có rất nhiều vẫn muốn khiến bản thân trở nên có ý nghĩa hơn, cho dù chỉ là một Em Bé Phúc Lành.

Lương Vịnh Văn cười lấy điện thoại chụp ảnh hậu trường của Dịch Tư Linh, những bức ảnh mà nhiếp ảnh gia ghi lại chưa chắc đã quý giá bằng ảnh của bà.

Dịch Tư Linh mặc chiếc váy dạ hội màu hồng đào ánh vàng buộc ngực bằng organza châu Âu, vì mang thai, vóc dáng cô trông càng đẹp hơn, có một vẻ đẹp nở nang của làn da trắng như băng, mịn màng như ngọc, dưới ống kính phát ra ánh sáng.

Tạ Tầm Chi đang họp thì nhận được ảnh tự chụp Dịch Tư Linh gửi tới, lãnh đạo chính phủ trên bục đang trôi chảy diễn thuyết về triển vọng kinh tế kinh thành năm tới, anh bất động thanh sắc khẽ nhếch khóe môi ở nơi không người.

Lão Cổ Hủ: 【 Rất đẹp, họp xong anh sẽ đến đón em. Đi giày thấp gót cho vững. 】

Vài giây sau, Dịch Tư Linh gửi tới một bức ảnh. Dưới chiếc váy hồng đào là đôi giày bệt màu bạc ba phân.

Tiểu tinh quái: 【 Ba phân, em vững đến mức có thể chạy marathon. 】

Thật sự rất vững, toàn bộ quá trình quay chụp không xảy ra bất kỳ sự cố nào, Lulu khen Dịch Tư Linh là gương mặt trời sinh cho ống kính, vẻ đẹp sắc sảo lưu loát trên màn ảnh đặc biệt kinh diễm.

"Bất quá tôi vẫn cảm thấy ngài ngoài đời còn đẹp hơn, tôi chỉ chụp được hai phần ba vẻ đẹp thôi." Lulu nhìn ảnh trong máy tính, thở dài.

Dịch Tư Linh mặt không đổi sắc: "Hai phần ba đủ tốt rồi, có vài nhiếp ảnh gia chụp tôi đến một phần tư cũng không ra."

Lương Vịnh Văn cười khoác tay Dịch Tư Linh, "Bớt tự luyến đi. Mau đi thay lễ phục."

Chụp ảnh xong, Dịch Tư Linh và Lương Vịnh Văn cùng nhau ăn bít tết ở trung tâm thương mại, khi trở lại Em Bé Phúc Lành, đội ngũ đã trang trí xong bối cảnh văn phòng.

Phóng viên đến phỏng vấn là Thích Hiểu Hiểu, tổng biên tập 《Phong Thưởng》, bà đã phỏng vấn vô số minh tinh tai to mặt lớn trong giới giải trí, có thâm niên sâu dày, quan hệ rộng lớn, được mệnh danh là nữ ma đầu thời trang bản Trung Quốc.

Bà tự mình đặt tiêu đề cho buổi phỏng vấn lần này: 【 Danh viện Dịch Tư Linh hay tổng tài Dịch Tư Linh hay bà bầu Dịch Tư Linh? Cô ấy vĩnh viễn dùng cách bất ngờ để chứng minh bản thân. 】

Dịch Tư Linh quyết định công khai tin tức mang thai của mình trong buổi phỏng vấn này, điều này không nghi ngờ khiến cả 《Phong Thưởng》 đều phấn khích, Thích Hiểu Hiểu có thể dự đoán số tạp chí này sau khi phát hành sẽ bán hết veo, lên hot search dễ như trở bàn tay.

Đây là một cuộc đôi bên cùng có lợi. Bà nhất định phải đặt những chữ gây chú ý nhất lên tiêu đề.

Dịch Tư Linh nhìn tiêu đề xong khẽ cười, không vạch trần tâm tư nhỏ nhặt của đối phương.

Trong văn phòng, Freud nở rộ lộng lẫy kiêu sa, ánh mặt trời rải xuống, cả hoa và nàng đều được dát một lớp ánh vàng vụn.

Người rất đông, nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm, trợ lý đều vây quanh.

Phong cách của Thích Hiểu Hiểu là khi phỏng vấn cũng không câu nệ theo dàn ý, rất nhiều minh tinh đã bị những câu hỏi bất ngờ của bà làm cho bối rối.

Nhưng người phụ nữ trước mặt không phải minh tinh, không phải người bình thường, mà là đại tiểu thư Dịch gia từ nhỏ được mọi người vây quanh như trăng sao, là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Cambridge, là người cầm lái của hai tập đoàn lớn, cũng là bà chủ của Lam Diệu, không hề nghi ngờ, Dịch Tư Linh thông minh hơn những gì bà tưởng tượng, bà ấy thậm chí có chút bất lực.

"Vậy nên nói, việc tiếp quản Em Bé Phúc Lành chỉ là sự bốc đồng nhất thời của ngài?"

Dịch Tư Linh mỉm cười: "Quyết định trong nháy mắt, đương nhiên là bốc đồng, bất cứ sự khởi đầu nào cũng là bốc đồng, không có bốc đồng thì sẽ không có tất cả những điều tiếp theo."

Thích Hiểu Hiểu cũng cười, "Rất nhiều người đều nói Em Bé Phúc Lành có được ngày hôm nay 80% là nhờ danh tiếng của ngài, hoặc là... những thủ đoạn tuyên truyền rất cấp tiến. Xin lỗi, tôi không cố ý dùng từ 'cấp tiến' này, nhưng ngài biết đấy, so với trước kia, tuyên truyền của Em Bé Phúc Lành thật sự là rầm rộ."

Nụ cười của Dịch Tư Linh rất bình tĩnh, không một gợn sóng, cho dù đối phương dùng từ "cấp tiến" này, vốn dĩ không mang ý tốt.

"Nếu 'cấp tiến' đổi một cách diễn đạt khác, có phải là 'nhiệt tình' không? Danh tiếng của bản thân tôi đương nhiên là một lợi thế cho Em Bé Phúc Lành, những thủ đoạn tuyên truyền đó, bao gồm việc mời tiên sinh Chu Tễ Trì làm đại diện, quay chụp show thực tế 《Em Bé Phúc Lành Đến》 cũng đều là thêm vào, nhưng xét cho cùng, đó là bản chất cốt lõi mà thương hiệu Em Bé Phúc Lành đã dày công vun đắp suốt trăm năm. Cây không có rễ thì không thể sinh trưởng."

"Em Bé Phúc Lành của chúng tôi kiên trì tất cả nguyên liệu đều đến từ các trang trại tự quản, vườn trà, khu trồng hoa tươi, khu trồng đậu xanh của chính mình, việc thành lập những trang trại này đều giúp người dân địa phương thoát khỏi đói nghèo, ngay cả bơ cũng là hợp tác với các trang trại bò sữa trong nước rồi mua lại một xưởng bơ để chế biến, ngay từ nguồn gốc đã đảm bảo chất lượng cao và an toàn, tôi nghĩ, không có cửa hàng bánh kem nào có thể làm được như vậy. Tôi chỉ có thể nói, tất cả những gì có được hôm nay đều xứng đáng với Em Bé Phúc Lành. Tôi chỉ là thúc đẩy nó, chứ không phải nóng vội mà hỏng việc. Một doanh nghiệp như Em Bé Phúc Lành cần nhiều tuyên truyền hơn nữa, để truyền tải năng lượng tích cực đến từ xã hội và trả lại cho xã hội, tôi nghĩ, sẽ không ai phản cảm."

Thích Hiểu Hiểu có cảm giác gặp được đối thủ xứng tầm, ánh mắt nhìn Dịch Tư Linh rõ ràng thêm một tầng sáng.

"Khi Em Bé Phúc Lành flagship store cắt băng khánh thành, ngài đã ngất xỉu, chuyện này trên mạng có độ nóng rất cao, mọi người đều suy đoán ngài có phải là... Ờ, ngài hiểu tôi đang nói gì mà đúng không." Thích Hiểu Hiểu hỏi một câu rất hóc búa trong dàn ý.

Dịch Tư Linh ngước mắt, nhìn vào ống kính, bàn tay trắng nõn dịu dàng đặt lên bụng nhỏ, "Đúng vậy, tôi sắp làm mẹ rồi."

"Xin lỗi mọi người ở đây một chút, ba tháng trước không dám nói ra, chỉ có thể để mọi người hiểu lầm là tụt huyết áp. Nhưng tôi thật sự có một chút tụt huyết áp, không phải hoàn toàn nói dối đâu nha."

Tạ Tầm Chi vào lúc này bước vào.

Người rất đông, ánh mắt đều đổ dồn vào Dịch Tư Linh, vậy mà không ai chú ý đến anh. Thỉnh thoảng có vài người nghe thấy động tĩnh, thấy là anh thì kinh ngạc che miệng lại.

Tạ Tầm Chi đứng ở góc, vẫn mặc bộ vest đen ba mảnh chỉnh tề nghiêm túc khi họp, khí chất tự phụ thu liễm, rất ôn hòa.

Thích Hiểu Hiểu ra vẻ kinh ngạc, diễn rất tốt: "Wow, Mia thật sự sắp làm mẹ!"

Dịch Tư Linh mỉm cười, trong lúc lơ đãng, dường như thấy người đàn ông đứng ở góc kia, cô nhìn qua, ánh mắt chạm phải Tạ Tầm Chi.

Tạ Tầm Chi dùng khẩu hình nói: Bà xã.

Dịch Tư Linh cúi đầu, cười khẽ, không nhìn anh nữa, tiếp tục chuyên chú vào cuộc phỏng vấn.

"Vậy đối với gia đình và sự nghiệp, ngài cân bằng như thế nào?"

Thật là một câu hỏi kinh điển, câu hỏi chuẩn bị cho những phụ nữ đã kết hôn và sinh con khi phỏng vấn.

Dịch Tư Linh khẽ rũ mắt, trầm ngâm một lát, nói: "Tôi không cho rằng gia đình và sự nghiệp của tôi yêu cầu một mình tôi cân bằng, đây là chuyện cần rất nhiều người tham gia, chồng tôi, con tôi, thậm chí là bố mẹ tôi, bạn bè tôi, nhân viên của tôi, chỉ dựa vào bản thân, làm sao có thể xử lý hết mọi thứ? Cũng không cần cảm thấy không xử lý được hết mọi thứ là thất bại, câu hỏi này rất đáng ghét."

Cô cũng rất sắc bén, khiến Thích Hiểu Hiểu giật mình.

"Tôi không muốn trả lời câu hỏi này lắm, mỗi cô gái đều có lựa chọn riêng, đều có những khó xử riêng, đều có những bất đắc dĩ riêng." Dịch Tư Linh rất kiên định, ánh mắt tìm kiếm Tạ Tầm Chi.

"Tiên sinh của tôi đã nói với tôi, cho dù có chuyện gì đi nữa, tôi vẫn là tôi, anh ấy vẫn là anh ấy, chúng tôi vẫn là chúng tôi. Tôi muốn nói, bất kể là gia đình hay sự nghiệp, là bản thân hay người khác, phải học cách yêu thương bản thân trước, rồi dùng phần dư để yêu người khác, yêu thương bạn đời của mình, yêu con cái của mình. Bản thân là quan trọng nhất."

Ánh mắt Thích Hiểu Hiểu cũng dịu dàng xuống, bà trêu ghẹo: "Nghe có vẻ Mia rất yêu tiên sinh của mình."

Ánh mắt Tạ Tầm Chi rõ ràng trở nên sâu xa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Dịch Tư Linh khẽ hừ một tiếng trong lòng, hướng thẳng ống kính nói: "Đương nhiên, tôi siêu yêu anh ấy."

Lợi cho cái người đàn ông cổ hủ này rồi.

Bình Luận (0)
Comment