Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 40

CHƯƠNG 40

Từ ngày quen biết Huyền Thanh đến giờ, nó luôn cảm thấy vô cùng an tâm, ấm áp.



“Huyền Thanh, ta muốn. . . Vĩnh viễn. . .Vĩnh viễn…” Thiên Tứ nói không nên lời muốn đem hết tâm tư trong lòng giãi bày, vùi mặt vào cổ Huyền Thanh, thân mật mà cọ xát.

Huyền Thanh nghe đến đây liền hiểu rõ —— Là vĩnh viễn sống cùng nhau.

Tiên nhân thọ ngang trời đất, chỉ cần hắn đồng ý với Thiên Tứ, đời này kiếp này sẽ không bao giờ rời xa nó, nhưng hắn phải trải qua một hồi Tình Kiếp, sợ là Thiên Tứ bên cạnh hắn thế nào cũng bị liên lụy, sinh sinh tử tử thật khó mà định đoạt.

Thế là. . .”Đừng ép ta.”

Nghe thấy tiếng thở dài ai oán của Huyền Thanh, Thiên Tứ nhe răng cắn nhẹ vào cổ hắn, Huyền Thanh liền hớp một hơi lãnh khí.

“Ta không có luyến đồng!”

Cắn mạnh hơn chút nữa, khiến cho Huyền Thanh đầu óc choáng váng.

“Ta thực sự không có luyến đồng.”

Thiên Tứ liếm liếm dấu răng của chính mình lưu lại, thâm tình hôn lên bờ môi của Huyền Thanh, lắc lắc cái đuôi nói: “Không vấn đề gì, lỡ sau này ta lớn lên, ngươi lại nói mình thích tiểu hài tử, không thích ta lớn thì sao?! “

Huyền Thanh không biết nên khóc hay nên cười, đành bất đắc dĩ mà lắc đầu, cùng Thiên Tứ so đo thật đúng là: Giết người không đền mạng a~~Hắn vẫn còn muốn sống lâu đến tận thiên trường địa cửu cơ!

Thiên Ngục là nơi cấm địa chốn Tiên Giới, tuy rằng không có trọng binh canh gác, nhưng xung quanh Thiên Ngục đều có kết giới bao quanh chỉ có Tiên Tôn mới có thể tự do ra vào, nếu Thiên Tứ muốn bước vào Thiên Ngục thì phải hỏi qua Tiên Tôn một tiếng.

Tiên Tôn ở sâu trong Tiên Cung, nhưng y lại thích mỗi ngày vào buổi chiều tà đi dạo quanh Tiên Đào Viên, tĩnh tọa tu hành một canh giờ, lúc đó Tuyết Linh Hầu, chăm sóc Tiên Đào Viên, sẽ nhảy xuống cây, bồi y cùng nhau tu hành.

Hôm nay Tiên Tôn lại như mọi lần đến Tiên Đào Viên tu hành, khi Tuyết Linh Hầu đang tập trung thân tâm tu hành thì đột nhiên thanh tỉnh, nó lập tức mở mắt, hướng lên cây vẫy vẫy tay, rồi sau đó động thân rời khỏi Tiên Đào Viên.

Huyền Thanh nhảy xuống cây, khoanh chân ngồi trước mặt Tiên Tôn, Thiên Tứ không thể duy trì hình người lâu liền khôi phục lại nguyên hình đứng trên vai hắn.

Có lẽ trước đây hắn và Tiên Tôn luôn gặp nhau trong tình trạng khẩn cấp, Huyền Thanh lúc này mới thấy rõ mảnh ngọc bội tuyết trắng mà Tiên Tôn đeo ở thắt lưng, một chuỗi trân châu kim sắc viên nhuận tua cờ mềm mại rũ xuống, mộc mạc nhưng vẫn hiện ra vài phần tôn quý.

Nhưng trên ngọc bội lại khắc hai chữ Triện nhỏ khiến Huyền Thanh không khỏi sinh nghi, không khỏi nhìn về phía Thiên Tứ đang nín thở chờ đợi Tiên Tôn tỉnh lại.

Lẽ nào mẹ của Thiên Tứ chính là . . Huyền Thanh bị suy đoán của chính mình dọa toát mồ hôi lạnh.

“Huyền Thanh, tại sao đến giờ Tiên Tôn vẫn không thèm tỉnh lại? Ta lo quá đi mất!” Thiên Tứ khổ sở nói, thật là muốn bung vuốt bấu cho Tiên Tôn một cái, nhưng không được phép quấy rầy người đang tu hành, nếu không họ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Huyền Thanh vội an ủi nó: “Đừng nóng vội, nửa canh giờ sau y sẽ tỉnh lại, chúng ta cứ ngồi đây chờ vậy! “

Thiên Tứ động thân kề sát mặt hắn, bỗng nhiên cảm giác lân phiến ẩm ướt lành lạnh, quay đầu lại nhìn, thì thấy hai bên Thái Dương của Huyền Thanh thấm đẫm mồ hôi, mày hơi chau lại, tựa hồ đang suy nghĩ một điều gì đó.

Thiên Tứ tiến gần thêm chút nữa giơ trảo tử khều nhẹ mặt Huyền Thanh, cái đuôi ngã về phía trước, bắt chước Huyền Thanh chuyên lấy phất trần cọ cọ lên mũi nó, cái đuôi nhẹ nhàng gãi gãi hai bên cánh mũi của hắn, cẩn thận mà gãi, một bên gãi một bên quan sát sắc mặt của hắn.

Cái đuôi nhỏ lúc ẩn lúc hiện bày ra trước mắt khiến Huyền Thanh có chút thất thần nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt cực kì đoan chính, đảo mắt liếc nhìn Thiên Tứ một cái, Thiên Tứ vẫn ngoe nguẩy cái đuôi gãi gãi hai bên cánh mũi, hoàn toàn không phát hiện Huyền Thanh đang nhìn nó, rốt cục nhịn không được hắn đành bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng về phía Tiên Tôn.

“Nghiêm túc nào! Chuyện gì quan trọng hơn?!”

Nhớ tới phụ hoàng đang ở trong Thiên Ngục, Thiên Tứ liền ngoan ngoãn không dám nghịch ngợm nữa, nó ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn Tiên Tôn đang tu hành.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng tại sao lúc này lại giống như bị keo dán dính lại một chỗ vậy?! Nửa canh giờ ngắn ngủi mà sao có vẻ như dài gần một thế kỷ vậy a~~Khuôn mặt của Tiên Tôn vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh.

Khi Tiên Tôn ngồi tại chỗ chầm chậm mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi kim mâu tựa như hổ phách trong suốt minh triệt của Thiên Tứ đập vào mắt, kim sắc u mờ nhưng lại ánh lên quang mang lấp lánh hân hoan nhìn y, dưới ánh dương quang Thiên Tứ một thân kim lân rực rỡ sáng chói, nhưng không phải là con rồng trong kí ức đã từng đưa y dạo chơi đến cùng trời cuối đất, nhìn sơ qua thì không một chút uy thế, cũng không có nụ cười lười nhác, chỉ có đôi mắt là giống người kia mà thôi.

Thiên Tứ nghiêng đầu, không hiểu tại sao Tiên Tôn lại chăm chú nhìn nó ánh mắt lại ngập tràn sự bi thương thống khổ, lại càng không hiểu tại sao thấy y âu sầu nó lại cảm thấy rất đau lòng.

“Ô ô ô ô…Huyền Thanh, không hiểu sao nhìn thấy y lúc này ta lại muốn khóc!” Thiên Tứ xoay đầu sụt sịt mũi, giật giật tóc của Huyền Thanh, bày vẻ mặt “Ngươi mau dỗ ta đi” vô cùng đáng thương.

“Ta nói. . .” Huyền Thanh mới vừa hé miệng, hốc mắt của Thiên Tứ bắt đầu đỏ lên ngấn nước, Huyền Thanh âm thầm đầu hàng, thở dài nói: “Trước khi khóc ngươi hãy nhớ đến phụ hoàng của mình.”

Lúc này, Thiên Tứ mới chịu lau đi hàng lệ nóng quanh tròng, bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc, nhưng đôi mắt long lanh vô cùng ngây thơ, không hề uy nghiêm giống con của Long Đế.

“Các ngươi tìm ta có việc gì? Có phải là vì Ngao Phóng mà đến?” Tiên Tôn thanh âm đạm mạc, sự bi thương khi nãy lập tức tiêu biến, không để lại dấu vết.

“Ừm.” Thiên Tứ gật đầu lia lịa, ánh mắt chờ đợi hỏi: “Ngươi đưa ta đi cứu phụ hoàng có được không?! Ta đem tất cả bảo bối của mình tặng hết cho ngươi.” Nó sinh ra ở Thuỷ Tinh Cung, nơi cất chứa rất nhiều bảo bối phiêu phiêu lượng lượng mà nó yêu thích, nó không cần đống bảo bối đó! Nó chỉ cần phụ hoàng của nó mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment