CHƯƠNG 6: CHUYỆN KÌ LẠ NHẤT.
Thân là Thiên Tiên, sư đệ của Huyền Thanh đối với Tiên Cầm Tiên Thú thập phần am hiểu, nhất là giai đoạn ấp trứng và vài giai đoạn quan trọng, nhưng Huyền Thanh càng nghe càng cảm thấy không một chút thú vị, hơn nữa nghe sư đệ nói Trứng Tiên tự mình có ý thức thì càng phải chú ý cẩn thận, nếu vô tình làm vỡ sẽ gây hội thương nguyên khí, rất dễ bị chết non, nhưng quả trứng kia của hắn mỗi lần té lăn ra đất đều rất là vui vẻ a.
Huyền Thanh vẫn giả vờ gật gù ra chiều hiểu ý, từ đầu đến cuối không kể lại chuyện mình trong lúc say rượu vô tình “nhặt được” một quả Trứng Tiên kim cương bất hoại, ngẫu nhiên hỏi vài vấn đề nhỏ nhặt, đều được sư đệ tận tình giải đáp.
“Sư đệ, nếu có một quả Trứng Tiên bị rơi xuống đất nhưng không bị vỡ thì nó thuộc loại Tiên Cầm gì?”
“Theo ta biết, không có quả Trứng Tiên nào rơi xuống đất mà không bị vỡ cả.” Huyền Khải đáp lại hắn, nhịn không được liền gạ hỏi: “Sư huynh, ngươi thường ngày chỉ hướng chỗ của ta mà gạ gẫm uống rượu, hôm nay lại vô duyên vô cớ bay đến Tam Bảo Điện, lại không thấy Tửu Hồ Lô của ngươi đâu?”
Huyền Thanh theo thói quen đưa tay lần tìm Tửu Hồ Lô vẫn luôn được giắt trên thắt lưng, trống không, rồi sau đó thu tay lại bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói hai chữ: “Quên rồi!”
Một con sâu rượu như sư huynh đây mà lại quên mang theo Tửu Hồ Lô sao? Huyền Khải thầm nghĩ: Trong chuyện này nhất định có huyền cơ gì đây! Liền phất tay một cái, xuất hiện một vò Tiên Nhưỡng ngàn năm, ném cho Huyền Thanh, hắn im lặng không nói gì, hương thơm bay xa tận mười dặm, nhưng vẫn không bằng một góc Tiên Nhưỡng ngàn năm.
Huyền Thanh không giống như trước đưa mũi hít hít một hơi, mà lại một lần nữa im lặng không nói, biết rõ thái độ làm người của hắn Huyền Khải liền trợn tròn hai mắt.
“Sư huynh, ngươi có biết tại sao chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều hơn không?”
“Hả? Có sao?” Huyền Thanh nghe không hiểu liền hỏi lại.
“Sư huynh không uống rượu chính là chuyện kì lạ nhất đó! ”
“Tại vì vừa có thêm một tửu hữu(1).”
“Sư huynh, vị tửu hữu này của ngươi quả thật không đơn giản nha! Cư nhiên lại khiến cho sư huynh để dành rượu cho hắn.”
Huyền Khải minh bạch được mọi chuyện, nhưng miệng Huyền Thanh vẫn như trai ngọc nạy cỡ nào cũng không ra, lập tức chuyển đề tài, hỏi: “Thất Sắc Linh Lộc kia của ngươi đâu rồi?”
“Ta đã nói với ngươi một trăm lẻ tám lần rồi, là Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, nó chính là hậu duệ của Thọ Tinh Tọa Kỵ(2), không phải là một con Thất Sắc Linh Lộc bình thường đâu.” Huyền Khải buồn bực không thôi liền chỉnh sửa lại lời của hắn.
“A~Nguyên lai là Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc.” Huyền Thanh gật gù như bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng lên sắc trời, “Vừa đi đã hết một ngày, ta phải trở về, vò rượu này ta sẽ mang theo.”
“Đi sớm về sớm, lần nào ngươi đến đây cũng lấy của ta mấy vò rượu. Lần này, ngươi chỉ lấy một vò, ta còn không lập đàn cảm tạ trời đất sao?!” Huyền Khải không chút khách liền phất tay đuổi khách.
“Lần tới sẽ mang theo vị bằng hữu đó tới cho ngươi gặp mặt.”
“Bằng hữu? Thật là hiếm thấy nha! ”
“Không bằng Thất Sắc Linh Lộc của ngươi!”
“Là Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc!”
Huyền Thanh nhảy lên đám mây, bật cười hô hố rồi bay đi.
…………………………………………………
(1) Tửu hữu: Bạn rượu.
(2) Thọ Tinh Tọa Kỵ: Thú cưỡi của Thọ Tinh.