CHƯƠNG 8: LƯU MANH DẪN LƯU MANH ĐI CƯỚP CẠN.
Ngày hôm đó, Huyền Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế, quả trứng vừa học được một trò chơi mới bỗng cảm thấy bầu không khí trở nên phi thường nghiêm túc, không khỏi đứng thẳng người.
“Đản.” Ngữ khí của Huyền Thanh cũng trở nên nghiêm túc, âm trầm hữu lực.
Quả trứng nhu thuận liền nhảy lên đùi hắn.
“Bây giờ, ta mang ngươi đến Tiên Giới gặp sư đệ của ta, hắn đạo hiệu Huyền Khải, là một Thiên Tiên, ngươi vô luận như thế nào cũng phải vì ta giành lại chút thể diện, khiến cho ta hãnh diện trở về.”
Tiên Giới? Sư đệ? Thiên Tiên?
Quả trứng nghe thấy cái hiểu cái không liền nhảy xuống đất trịnh trọng đáp ứng hắn.
Sau đó, Huyền Thanh giương cao phất trần, trứng liền nhảy lên vai hắn, một người một trứng cưỡi mây rời đi, mục tiêu thẳng tiến —— Tiên Giới!
Lão Hòe già sau khi nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ một chữ cũng không bỏ xót, cành lá lay động, lão nhận được sự che chở của Huyền Thanh nên mới có thể bình yên tu luyện suốt mấy trăm năm qua, thập phần hiểu rõ tính cách của Huyền Thanh, bởi vì hắn không có một con Tiên Cầm Tiên Thú nào nên mỗi khi nhìn thấy đống Tiên Cầm Tiên Thú của sư đệ lại canh cánh trong lòng, chung quy là muốn lấy lại một chút thể diện, thời cơ đã tới, nói là đến gặp sư đệ, không bằng nói hắn đi diễu võ dương oai thì đúng hơn.
Lão Hòe già lau mồ hôi lạnh, một tên Tán Tiên, một quả trứng, một tên Thiên Tiên, thật là muốn làm như không quen biết bọn họ.
Huyền Khải cung kính chờ đợi đã lâu ngày sốt ruột đi qua đi lại vài vòng, chợt thấy một đóa Bạch Vân ở trên trời chầm chậm bay tới, hắc y đạo sĩ an tọa trên mây, không thấy vị “Bằng hữu” kia đâu, ngược lại trên vai hắn khi không lại xuất hiện một quả trứng phi thường kì lạ.
“Sư huynh, ngươi lại định giở trò gì vậy?” Huyền Khải bất giác chỉ về hướng quả trứng quái gở kia, tuy rằng có hơi lớn một chút, hơi trắng một chút, lại còn đứng trên vai sư huynh, nhưng mà —— Trứng vẫn là trứng, cho dù có lớn có trắng, đứng trên vai sư huynh, thì nó vẫn là một quả trứng aaa!
Huyền Thanh chỉ cười không ta tiếng, nhìn trứng nói: “Ngươi xuống trước đi.”
Bịch!
Trứng từ trên cao nhảy xuống, hoàn toàn không một chút tổn hao mà đĩnh lập trước mặt Huyền Khải.
“Quả nhiên không bị vỡ!” Huyền Khải nhất thời kêu to, nâng quả trứng lên cẩn thận quan sát, không thấy một cái khe rãnh nào, lấy tay gõ gõ, “Lần đầu tiên trong đời ta được nhìn thấy một quả trứng kiên cố như vậy nha! Ta phải lấy về nghiên cứu một chút.”
Vừa mới xoay người, Huyền Thanh liền vung phất trần ngăn hắn lại, “Sư đệ, ta và ngươi đều là đồng môn sư huynh đệ, vốn không nên ta ngươi phân chia, cái này đã là quá khách khí rồi, nhưng mà quả trứng của ta rõ ràng không muốn theo ngươi trở về “nghiên cứu một chút”.”
Huyền Thanh vừa nói vừa liếc nhìn quả trứng, quả trứng lập tức hiểu được ý tứ của hắn, ngọ nguậy đứng lên, từ trong tay Huyền Khải nhảy ra, trở về bả vai của Huyền Thanh.
Phất trần mềm mại vỗ về quả trứng, Huyền Thanh cười tít mắt giới thiệu về nó: “Đây là quai đản(1) nhà ta, là vị bằng hữu mà lần trước ta đã kể với ngươi, cũng là tửu hữu của ta.”
Quả trứng phi thường ngoan ngoãn cọ cọ vào mặt Huyền Thanh, thỏa mãn cái thói hư vinh của hắn.
…………………………………………………
(1) Quai đản: Trứng ngoan.