Xương Cá

Chương 24

Tuyên Triều Thanh lái xe đưa Ngu Từ đi bệnh viện, trên đường đi anh gọi điện cho Giám đốc, nói qua đơn giản tình huống rồi giúp Ngu Từ xin nghỉ phép nửa ngày.

Sau khi anh cúp điện thoại, Ngu Từ nói: “Tiêm xong là em đi làm luôn được rồi, không cần nghỉ cả nửa ngày như vậy.”

Tuyên Triều Thanh lái xe, giống như đang suy nghĩ một chút phải giải thích với cô thế nào, anh ngừng lại một lúc rồi nói: “Sau khi tiêm sẽ có tác dụng phụ hoặc có chút mệt mỏi, để đảm bảo vẫn là nên nghỉ ngơi nửa ngày.”

Anh thành công dùng lý do này thuyết phục Ngu Từ, cô cũng không cố chấp thêm nữa, cúi đầu gửi tin nhắn nói rõ tình huống với Phùng Vãn Nặc.

Rất nhanh sau đó Phùng Vãn Nặc gọi điện thoại đến, “Tình hình nghiêm trọng lắm không?”

Ngu Từ: “Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là bị răng con chó kia sượt qua tay một chút, cũng không có bị chảy máu, em cảm thấy không sao hết nhưng anh Tuyên nhất định muốn đưa em đi tiêm.”

Phùng Vãn Nặc: “Bị chó cắn dù chỉ là sượt qua một chút cũng phải đi tiêm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vậy em nói với Giám đóc một tiếng, buổi chiều về nhà nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng, anh Tuyên đã xin nghỉ giúp em rồi.”

Đến bệnh viện, Tuyên Triều Thanh bận bịu ngược xuôi, còn muốn giúp Ngu Từ thanh toán viện phí tiêm ngừa, Ngu Từ nói thế nào cũng không chịu, “Anh Tuyên, anh đã giúp em nhiều như vậy rồi, tiền này cứ để em tự thanh toán, em còn không biết phải cảm ơn anh thế nào.”

Tuyên Triều Thanh lại nói: “Đừng nói như vậy, đều là chuyện nên làm, trong chuyện này anh cũng có một nửa trách nhiệm, em đừng giành với tôi, nghe lời tôi đi.”

Bác sĩ nói đùa, “Cô gái, cô nghĩ như thế là không nên, đàn ông đã muốn trả tiền thì cứ để anh ta trả, tôi nhìn chàng trai này cũng không tệ, nếu như áy náy thì lấy thân báo đáp cũng không tệ.”

Ngu Từ nghe vậy hai má đỏ bừng, Tuyên Triều Thanh giải vây nói: “Bác sĩ, ông cứ đùa, cô ấy là một cô gái tốt, không nên trêu ghẹo như vậy.”

Bác sĩ lúc này cũng thật rảnh rỗi, nhìn Tuyên Triều Thanh một chút, lại nhìn Ngu Từ đang đỏ mặt một chút, cười cười không nói.

Đợi đến khi tiêm cho cô xong, thừa dịp không có Tuyên Triều Thanh ở đây, lặng lẽ nói với Ngu Từ: “Cô gái à, tôi thấy cậu trai này quả thực không tệ đâu, nhìn rất đáng tin, tìm chồng phải tìm người như vậy, thế mới tốt.”

Ngu Từ hàm hồ vâng dạ mấy câu, trong đầu nghĩ giờ nghiệp vụ của y sĩ còn phát triển tới kỹ thuật xem mắt nữa rồi sao, không chỉ muốn chữa bệnh cứu người mà còn muốn giúp bệnh nhân nối dây tơ hồng, thật là vất vả.

Ngu Từ đi ra bên ngoài phòng khám, ngồi trên ghế ở khu vực quan sát khoảng nửa giờ mới có thể rời đi, không lâu sau đã thấy Tuyên Triều Thanh quay lại, trên tay cầm theo hai chai nước suối, anh mở nắp một chai đưa cho cô.

Lúc này Ngu Từ mới cảm thấy có chút khát, nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm, bên khóe miệng có dính mấy giọt nước, vừa hay Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn về phía cô, nhất thời ánh mắt dừng lại mấy giây trên mặt cô, sau đó đưa tay chỉ vào một bên khóe miệng của mình, “Bên này, có giọt nước.”

“Ồ ồ.”  Ngu Từ vội vàng lấy tay lau đi, không dám nhìn vào mắt Tuyên Triều Thanh.

Nhưng trong mắt Tuyên Triều Thanh lại cảm thấy cô như vậy thật dễ thương, anh cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười.

Sau đó anh ngồi xuống cạnh Ngu Từ, tùy ý tìm một đề tài nói chuyện phiếm.

Tiếp xúc nhiều với Tuyên Triều Thanh khiến cô càng lúc càng sinh ra hứng thú và tò mò về anh, nhớ tới hôm nay ban đầu gần như không nhìn thấy anh trai của anh ở trong kho hàng, vì thế cô hỏi: “Hôm nay anh trai không đi làm sao?”

Tuyên Triều Thanh nghi ngờ nhìn cô, Ngu Từ mới nhận ra, giải thích một chút: “Em nghe mọi người nói anh ấy…”

Lời còn chưa nói hết, Tuyên Triều Thanh đã gật đầu nói “Anh ấy đi bệnh viện rồi.”

“Đi bệnh viện rồi?” 

“Ừ.” Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn sàn nhà.

Trầm mặc một hồi, Ngu Từ phát hiện mình đã khơi lên một chủ đề không tốt lắm, nhìn anh như vậy cảm thấy rất khó chịu, sớm biết vậy đã không hỏi, đang suy nghĩ nên an ủi anh như thế nào, Tuyên Triều Thanh đã chủ động lên tiếng, “Anh ấy cũng không phải sinh đã vậy, là vì khi còn bé trải qua một cơn bệnh nặng, sau đó mặc dù giữ được mạng nhưng đầu óc lại trở nên khờ dại.”

Ngu Từ tiêu hóa lời anh nói, “Không phải bệnh tâm thần sao?”

Tuyên Triều Thanh lắc đầu một cái, “Chẳng qua chỉ số thông minh so với người thường hơi thấp một chút, nhưng không phải bệnh tâm thần.”

Nửa tiếng sau, bọn họ đứng dậy rời khỏi bệnh viện, Tuyên Triều Thanh đưa Ngu Từ về nhà xong thì trở về kho xưởng đi làm.

“Tiểu Từ.” Lúc cô sắp xuống xe thì bị Tuyên Triều Thanh gọi giật lại.

Ngu Từ quay đầu lại, một tay còn vịn trên chốt cửa, vẻ mặt hoang mang nhìn anh, “Dạ?”

Tuyên Triều Thanh cười nói, “Trái cây em mua lần trước rất ngon, cám ơn.”

Thì ra là muốn nói với cô chuyện này.

Ngu Từ cong khóe miệng, cũng khẽ cười nói: “Được, lần sau lại mua cho anh.”

Cô hoàn toàn không có ý gì khi nói ra lời này, nhưng người nghe lại cảm thấy ấm áp trong lòng, con ngươi mắt Tuyên Triều Thanh khẽ động một cái, dịu dàng nói: “Đi đường cẩn thận.”

“Anh cũng vậy.” Ngu Từ đóng cửa xe lại, cúi người xuống vẫy tay với người sau cửa sổ, “Gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Cô chờ cho đến khi xe rời đi mới chậm rãi đi vào nhà.

Trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ, cũng không biết vui vẻ cái gì.

Buổi chiều ở nhà không biết nên làm gì, trong nhà cũng không có người, cô cảm thấy nhàn rỗi sinh nhàm chán nen quyết định đi dạo phố một chút.

Vốn là muốn một mình đi xem phim, nhưng gần đây cũng không đặc biệt muốn xem bộ nào, không biết làm gi khác đành từ bỏ.

Trước kia cô từng thấy trên mạng một đề tài về cấp độ cô đơn, mặc dù chỉ mang tính giải trí nhưng cũng có thể nói lên một vào vấn đề.

Cấp thứ nhất, một mình đi siêu thị; cấp thứ hai, một mình đi cà phê; cấp thứ ba, một mình đi ăn cơm; cấp thứ tư, một mình đi rạp chiếu phim; cấp thứ năm, một mình đi ăn lẩu; cấp thứ sáu, một mình đi KTV; cấp thứ bảy, một mình đi ngắm biển; cấp thứ tám, một mình đi công viên giải trí; cấp thứ chín, một mình chuyển nhà; cấp thứ mười, một mình đi bệnh viện.

Ngu Từ ngoài đi ngắm biển với đến công viên giải trí ra, những chuyện khác đều đã một mình làm.

Trước kia ở thành phố Hải, cô cũng chỉ có một mình, vốn dĩ là thuê chung nhà trọ với bạn học, nhưng sau đó bạn học đều trở về quê hoặc kết hôn hết, muốn tìm bạn thuê chung khác cũng cần có thời gian tiếp xúc, mà cô lại rất sợ chuyện phiền người, dứt khoát quyết định ở một mình.

Hẹn người đi xem phim không tới thì tự mình đi xem, muốn ăn lẩu liền tự mình đi, đi siêu thị mua đồ lại càng không cần phải nói, từ khi tốt nghiệp trở về sau, trên cơ bản mọi chuyện cô đều tự làm một mình, chuẩn bị chuyển trọ thì liên hệ công ty chuyển đồ, giống như lần này cô dọn về Hàng Thành cũng là một mình chuyển, không làm phiền đến ai.

Những năm này giống như cô đã quen với cuộc sống độc lai độc vãng.

Thật ra thì không chỉ những năm này, mà từ trước tới nay, cô cũng đã hình thành thói quen tự làm mọi việc một mình, đi dạo một mình, nói chuyện một mình, suy tính một mình, cân nhắc một mình, tất cả mọi chuyện đều một mình.

Trong cuộc sống, ngay cả bố mẹ, cô cũng rất ít tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, chứ nói gì đến bạn bè, ngay cả bạn bè cô cũng có rất ít, có mấy người bạn tốt hiếm hoi cũng ngại làm phiền bọn họ chỉ vì mấy chuyện vụn vặt.

Cô là một người rất sợ làm phiền người khác, cho nên đối với sự chủ động giúp đỡ của người khác, cô sẽ cảm kích rất lâu, giống như Tuyên Triều Thanh, giống như Phùng Vãn Nặc, những gì họ đã giúp đỡ cô sẽ nhớ mãi.

Trên con đường mịt mờ không có mục đích, cô đột nhiên có ý nghĩ cắt tóc ngắn, tính cách cô vốn nghĩ là làm, trên đường nhìn thấy một tiệm cắt tóc không tệ lắm, cửa tiệm mặt tiền hơi nhỏ nhưng rất chỉnh tề, không quá lòe loẹt, cô nghĩ vậy liền bước vào.

Trong tiệm chỉ có một thợ cắt tóc với một người phụ tá, thợ cắt tóc đang cắt tóc cho một khách hàng khác, người phụ tá nhìn thấy cô thì hỏi, “Gội đầu sao?”

“Cắt tóc.” Ngu Từ nói.

“Vậy gội đầu trước đi.” Thợ cắt tóc nói.

Phụ tá đưa cô ra phía sau gội đầu, thừa dịp thời gian rảnh lúc gội đầu, cô mở điện thoại ra tìm kiểu tóc.

Cô muốn cắt kiểu tóc thật ngắn, kiểu rất ngầu, rất nhẹ nhàng khoán khoái đó.

Sau khi ưng ý một kiểu tóc, cô đưa cho thợ cắt tóc xem qua lúc gội đầu xong, thợ cắt tóc nói: “Kiểu tóc này cần phải nhuộm thêm, nếu không sẽ cảm giác bị già đi.”

“Được.” Ngu Từ không ý kiến.

Quả thật đã rất lâu rồi cô không làm tóc, lần trước cô đã tốn một cái giá đắt đi làm tóc, cuối cùng tóc bị uốn hư, giống như biến thành bó rơm vậy, báo hại cô phải dưỡng tóc lại rất lâu, trong lúc đó phải cắt bỏ không ít, nhưng tóc vẫn rất khô, làm kiểu nào cũng không được.

Nuôi tóc được một năm, rốt cuộc mới nuôi được một chút. Bình thường không có quá nhiều kiến thức về tóc, có được một chút ít cũng là nhờ nói chuyện trên trời dưới đất tham khảo ý kiến thợ cắt tóc, vì vậy cô nói qua vấn đề của mình với người thợ cắt tóc.

Thợ cắt tóc chải phần tóc mái ra phía trước, dùng kẹp cố định lại, bước tới phía trước nhìn cô một chút, “Da của cô rất đẹp.”

“Cũng tạm được đi”, cô không suy nghĩ gì nói, “Đều là nhờ vào trang điểm.”

Thợ cắt tóc không nghĩ tới cô thành thật như vậy, cười cười, kéo một lọn tóc, “Chất tóc vẫn đủ độ đàn hồi, lần trước cô uốn tóc bị hư khả năng là do dùng lượng thuốc quá mạnh, có phải là do người học nghề làm cho cô?”

Ngu Từ gật đầu một cái: “Sao anh biết vậy?”

Thợ cắt tóc nói: “Người học nghề chưa có kinh nghiệm, cũng bình thường thôi.”

Cô thở dài một tiếng, “Cửa tiệm kia còn tính tiền rất đắt nữa, mặt tiền rất lớn, nhìn cũng sang trọng, kiểu tóc lúc ấy làm xong cũng rất đẹp mắt, nhưng tóc thì thật sự giống như đã chết vậy, tôi chăm sóc lại ở tiệm ở bọn cũng không phục hồi được, một chút cũng vô dụng.”

“Tóc đã bị hư tổn quá nhiều, có phục hồi cỡ nào cũng uổng công, tóc không hấp thu được dưỡng chất.” Thợ cắt tóc nói, “Nhưng những tiệm tóc làm ăn kiểu đó đều rất theo trào lưu, rất được giới trẻ ưu thích.”

Ngu Từ suy nghĩ một chút, “Cái này cũng tùy người, cũng có những người trẻ tuổi thích sự chân thực.”

Thợ cắt tóc bị cô chọc cho buồn cười, mà cô thì không biết chuyện này buồn cười ở đâu, đây rõ ràng là lời nói thật lòng.

Thợ cắt tóc nhìn tóc cô một chút, đánh giá vị trí, “Nhất định phải cắt ngắn vậy sao?”

“Đúng.” Ngu Từ suy nghĩ một chút, hỏi: “Nên chọn màu nhuộm nào?”

“Màu nâu lạnh, cô thấy thế nào?”

“Màu nâu lạnh?” Cô hỏi.

“Màu tông ấm một chút sẽ có ánh đỏ, không tốt lắm, màu lạnh sẽ tôn làn da trắng của cô.”

Cô cũng không có ý tưởng gì nên đồng ý.

Thợ cắt tóc xem lại kiểu tóc kia một lần, sau đó bắt đầu cắt.

Trong lúc đó có khách đi vào không ngừng, đều là người sống ở khu gần đó, có thể nhìn ra mặc dù cửa tiệm này nhỏ nhưng làm ăn không hề tệ, nghe thợ cắt tóc nói chuyện với các vị khách rằng mình đã bận rộn không ngơi từ giữa trưa đến giờ, vị khách nói đùa: “Cậu làm ăn tốt như vậy, còn buồn cái gì.”

“Nghe nói lại phải tăng giá.” Một vị khách khác nói.

Thợ cắt tóc làm tóc cho Ngu Từ, giải thích: “Bây giờ toàn ngành đều tăng giá, tôi không tăng không được.”

“Cậu tăng giá, khách cũng chạy sạch.”

Thợ cắt tóc bận rộn, bỏ chút thời giờ nói: “Giá cả đi lên, khách ngày một ít, chú trọng chất lượng không quan trọng số lượng, tôi cũng thong thả, khách cũng hài lòng.”

“Cậu không sợ không làm ăn được sao.”

Thợ cắt tóc nói: “Không phải làm ăn, tôi còn cắt tóc làm gì, tự khách hàng cũng có mắt nhìn, cảm thấy tốt tự nhiên sẽ quay lại.”

Ngu Từ nghe vậy cũng cảm thấy bội phục người đạt tới cảnh giới làm ăn như vậy, đoán chừng là không có thiếu tiền.

Hoặc là thật sự là tính cách phật hệ*.

*phật hệ (佛系): tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”. “Thanh niên Phật hệ” là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả. “Người bán hàng Phật hệ” có đặc điểm là nay bán bia, mai bán kỷ tử, thích bán gì thì bán nấy, nếu bán chạy thì kiếm tiền, còn không bán được thì thôi, coi việc bán hàng là để mua vui.

Phải có tự tin mới nói ra được như vậy.

Khách lục tục đi vào, trong tiệm chỉ có một người, phụ tá phụ trách gội đầu, anh ta phụ trách làm tóc, bởi vì Ngu Từ phải vừa nhuộm vừa cắt, rất tốn thời gian, nhưng thợ cắt tóc rất kiên nhẫn, hoàn toàn không vì chuyện làm ăn bận bịu mà lơ là mái tóc của cô, trong thời gian chờ ủ thuốc nhuộm, anh ta tranh thủ cắt gội cho những vị khách khác.

Cô hoàn toàn tín nhiệm anh thợ cắt tóc này, thậm chí không thèm nhìn đến màu tóc của mình, thợ cắt tóc nói rằng màu nâu lạnh sẽ không quá đột ngột, bởi vì màu tóc của cô rất đậm, màu nâu lạnh sẽ làm nhạt đi một chút, khiến cho mái tóc trông nhiều lớp hơn và làm trắng da, thợ cắt tóc còn nói đùa rằng cô ăn hạt vừng đen mà lớn hay sao, trước giờ chưa thấy ai tóc đen như cô.

Tóc đen cũng thôi đi, lại còn dày.

Người khác tỉa mỏng tóc rất nhanh thôi, nhưng riêng tóc của cô muốn tỉa mỏng đi cũng mất cả tiếng đồng hồ, Ngu Từ cười nói: “Hiện giờ còn không phải là lúc tóc cô dày nhất, khi còn bé mẹ tôi chải tóc cho tôi lúc nào cũng chê, nói rằng tóc đen như cứt trâu vậy.”

Cách hình dung này khiến cho tất cả mọi người đang ngồi trong tiệm đều phụt cười.

Nhưng Tần Hoa Nguyệt cũng rất thích mái tóc dày của Ngu Từ, luôn luôn nói tóc cô nhiều như vậy, nếu có chia một phần cho bà ấy thì tốt, Ngu Từ thì sẽ an ủi nói: “Đó là vì con ngốc nghếch, cho nên mới mọc mái tóc dày thế này, mẹ thông minh như vậy, tóc mỏng ít, đó là tượng trưng cho chỉ số thông minh cao.”

Sau khi nhuộm tóc xong lại tỉa mỏng một tầng tóc, thợ cắt tóc hỏi cô, “Sao cô lại nghĩ đến cắt tóc ngắn như vậy?”

Cô cũng không biết tại sao, cười nói: “Chính là muốn cắt.”

“Vậy xem ra cô thích tóc ngắn.”

Đúng vậy.

Nhưng nhắc tới, lần gần nhất cắt tóc ngắn đã cách đây mười năm.

Tần Hoa Nguyệt không thích cô cắt tóc quá ngắn, nói rằng cô không hợp cắt tóc ngắn, mà thật ra chủ yếu là vì xử lý tóc ngắn rất phiền phức, Tần Hoa Nguyệt rất không có hứng thú đưa cô đi làm tóc, sau đó cho dù đã trưởng thành cô cũng không nghĩ muốn cắt tóc ngắn.

Người ta đều nói cắt tóc ngắn rồi là sẽ bị ghiền, Ngu Từ đã muốn, vậy thì liền cắt, cô cũng không muốn cứ sống mãi trong quá khứ, có thể lần này chỉ là nhất thời muốn cắt tóc, nhưng thực chất sâu trong tiềm thức chính là muốn thoát khỏi cái bóng mờ.

Bắt đầu lại từ đầu.

Tóc cắt xong, ngay cả người phụ tá cũng phải thốt lên, cô giống như hoàn toàn lột xác vậy.

Từ hình tượng ngoan hiền nhu mì thục nữ, lập tức chuyển sang dáng vẻ gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái, mấu chốt là tóc cắt ngắn đi đã hoàn toàn để lộ ra cần cổ cao gầy xinh đẹp, cả người cao ráo lại thanh mảnh.

Cô thật sự rất hài lòng với kiểu tóc này, thanh toán tiền, đồng thời ghi nhớ địa chỉ cửa tiệm, lần tới sẽ quay lại gội đầu, cảm giác giá cả rất phải chăng, cho dù đã tăng giá vẫn rẻ hơn so với những nơi khác.

Khi ra khỏi tiệm cắt tóc cũng đã qua giờ cơm tối, cô quyết định ăn cái gì ở gần đây, quẹo vào một tiệm bán đồ ăn vặt, mua một đống quà vặt, sau đó đón xe về nhà.

Vừa mới về tới cửa nhà, còn chưa kịp thay giày đã nhận được điện thoại của Ngu Chiêm Hành, cô nhìn cũng không nhìn, chỉ nhấc máy mở loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, vừa thay giày vừa nói, “Gọi gì?”

“Gọi gì?” Ngu Chiêm Hành nâng cao giọng, kinh ngạc nói, “Chị với em lại dùng cái thái độ này sao?”

Ngu Từ cảm thấy buồn cười, “Vậy chứ em còn muốn thái độ thế nào?”

Sau đó cô đổi giọng sang một loại nũng nịu, âm thanh khiến người khác sởn da gà: “Ôi, Ngu Chiêm Hành thân ái, em gọi điện cho chị, chị thật vui vẻ á…”

“…” Ngu Chiêm Hành trầm mặc một chút, Mạnh Hàm Vi ở đầu bên kia cười khanh khách.

Sau đó nghe thấy cậu nói, “Chị của anh có phải là người rất đáng ghét hay không?”

Ngu Từ thay dép đi trong nhà, cất giày vào tủ, cầm điện thoại lên nói với đầu dây bên kia: “Em có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tắt máy đây.”

Ngu Chiêm Hành vẫn tán nhảm với cô: “Có phải lúc nào chị cũng cảm thấy mỗi lần em gọi tới đều là kiếm chuyện với chị?”

“Nếu không phải thì là gì?” Ngu Từ cầm điện thoại đi vào trong nhà.

“Em ôn chuyện với chị một chút cũng không được sao?”

Ngu Từ liếc mắt, “Nói đi, rốt cuộc gọi chị có chuyện gì, chị không rảnh nói nhảm với em.”

“Đi xem phim không?”

“Em bao?”

“Em bao.”

“Đi.” Ngu Từ vừa nói lập tức dừng lại một chút, cảnh giác hỏi, “Xem phim gì?”

Gần đây hình như không có phim mới gì hấp dẫn cho lắm.

“Quỷ Phiến.”

Ngu Từ liếc mắt, “Em cứ nói đi, có phải là Mạnh Hàm Vi muốn xem không.”

“Đúng, cô ấy nói đi càng đông càng vui.”

Ngu Từ lại liếc mắt, “Không đi.”

Nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Không tới một phút sau, cậu lại gọi điện tới, “Chị.”

“Ừ.”

“Thứ bảy tuần này đi chơi không?”

“Em bao?”

“Chị muốn chia đôi với em cũng được.”

“Em bao chị đi ngay.”

“Vậy được”, Ngu Chiêm Hành cân nhắc một chút, chậm rãi nói, “Sáng thứ bảy, đi sớm một chút, tám giờ rưỡi đi.”

“Tới chỗ nào?” Ngu Từ cảm thấy không ổn, “Em không thèm đến đón chị luôn?”

“Em cách nhà bao xa chứ, buổi sáng em không dậy nổi sớm đón chị đâu.”

“…” Ngu Từ nhất thời không muốn đi nữa, “Chị đi kiểu gì được, người ta còn không có xe.”

Ngu Chiêm Hành: “Chị đón xe đến chỗ em.”

“Vậy thì đắt chết đi được.”

“Thế mới nói đó”, cậu miễn cưỡng nói, “Chị không thể một chút cũng không bỏ ra, một chút gánh vác cũng không, đúng không.”

Ngu Từ quẳng điện thoại đi.

Cô còn nói chuyện với Ngu Chiêm Hành nữa thì cô làm chó.
Bình Luận (0)
Comment