Xương Cá

Chương 8

Ngu Từ từng nghe được một ít chuyện giữa Phùng Vãn Nặc và Trương tổng.

Hai người bọn họ là bạn học cùng trường cùng khóa, sau khi tốt nghiệp Trương tổng ra nước ngoài du học, Phùng Vãn Nặc thì gia nhập vào một công ty mới niêm yết trên thị trường. Năm con trai lên ba tuổi, Phùng Vãn Nặc và chồng ly hôn.

Trương tổng đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, chấm dứt dây dưa với chồng cũ, cũng thuận lợi giành được quyền nuôi con. Lúc trước nhờ vào năng lực nghiệp vụ xuất sắc nên Phùng Vãn Nặc được rất nhiều doanh nghiệp săn đón nhưng cô ấy cũng không muốn đầu quân cho ai, nghe nói cũng là bởi vì có quen biết từ trước nên Trương tổng mới có thể mời được cô về làm việc.

Quan hệ giữa Trương tổng và Phùng Vãn Nặc đặc biệt thân thiết, là bạn bè tri kỷ, có rất nhiều người thắc mắc tại sao hai người họ lại không ở bên nhau.

Nhưng cũng chỉ là những tin đồn trong công ty, thật thật giả giả không ai biết được.

Sau chuyện ông chủ Ngụy kia, khi Ngu Từ tới kho hàng, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tuyên Triều Thanh đang đối chiếu danh sách xuất hàng với tài xế. Nhìn thấy anh đang bận rộn như vậy nên Ngu Từ không có ý định gọi anh, nhưng lúc đi ngang qua, anh đột nhiên quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau một cái, hình ảnh khó xử đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu khiến cho Ngu Từ bỗng nhiên cảm thấy quẫn bách, cô thấy Tuyên Triều Thanh cười một tiếng, “Tới rồi?”

Ngữ khí hiền hòa và thân thiết của anh xua tan đi những băn khoăn trong đầu cô.

Nhất thời không biết nói gì cho phải, Ngu Từ cũng chỉ mỉm cười lại gật đầu một cái, “Ừm.”

Anh Tuyên nói, “Trên bàn có trái cây vừa mới mua đấy.”

Dưới ánh mắt trời, không biết tại sao Ngu Từ cảm thấy tâm trạng mình đột nhiên khá hơn rất nhiều, đi mấy bước lại quay đầu nhìn về phía sau, Tuyên Triều Thanh vẫn đứng nguyên ở vị trí đó như cũ, tiếp tục kiểm đếm hàng hóa với người lái xe.

Cô cười một cái quay đầu lại, bước chân thong thả đi vào trong kho hàng.

Bận rộn một hồi, các sư phó kêu Ngu Từ nghỉ ngơi một lát, ăn một chút gì đó, cô đáp một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào số liệu trong máy tính, đồng thời đưa tay ra muốn lấy một quả quýt lại nghe thấy âm thanh túi nilon sột soạt.

Cô chuyển tầm mắt nhìn qua thì thấy Tuyên Triều Thanh đã đặt ngay ngắn túi quýt tới cạnh tay cô, còn bản thân thì đứng sau lưng ghế của cô, cúi người xuống cùng nhìn vào máy tính, “Còn lại bao nhiêu?”

Ngu Từ thần người ra, sau đó chỉ chỉ vào màn hình máy tính, “Còn mấy mục tham số này nữa.”

Khoảng cách thu lại có chút gần, ánh sáng xanh trên màn hình phả vào khuôn mặt, rèm mi che phủ ánh sáng trong đáy mắt cùng sự chuyên chú.

Nhìn một hồi, anh nói, “Em nghỉ một lát đi, phần sau để tôi giúp em làm.”

“Như vậy không tốt lắm đâu.” Ngu Từ theo bản năng từ chối, nhìn về phía sau lưng thấy chỗ bàn làm việc của anh đã được thu dọn gọn gàng.

Anh chú ý thấy hành động này của cô thì cười nói: “Tôi đã xong việc hết rồi, bên này của em còn chưa xong thì cũng tôi cũng không tiếp tục những công việc phía sau được.”

Thì ra là vậy, Ngu Từ thoải mái duỗi người, nói đùa: “Ý là anh chê em thao tác chậm chạp ấy hả?”

Cô vừa nói vừa đứng lên, mỉm cười đầy khoái trá nhường ghế lại cho anh.

Tuyên Triều Thanh không nghĩ tới cô sẽ vui vẻ đùa giỡn với mình như vậy, có chút kinh ngạc, đáp một câu: “Chỗ nào.”

Sau đó nghiêm túc thao tác, không ngẩng đầu lên nhìn Ngu Từ thêm lần nào.

Ngu Từ ung dung đứng sau lưng ghế, vừa ăn quýt vừa nhìn.

Cô phát hiện Tuyên Triều Thanh dường như không hề nhìn bàn phím, cũng không cần nhìn tài liệu, giống như anh đã quen thuộc và am hiểu nằm lòng tất cả những nội dung này, tốc độ tay gõ bàn phím nhanh khủng khiếp, so với mấy người chơi game còn nhanh hơn.

Ngu Từ nhìn mà sợ đến ngây người, động tác ăn quýt cũng chậm lại.

Cô không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Anh Tuyên, những cái này anh không cần xem tài liệu vẫn có thể nhớ?”

Nghe thấy tiếng cô hỏi vậy, anh chỉ thả động tác chậm lại, cũng không quay đầu lại, cười nói: “Không cần nhìn.”

Chỉ một câu ba chữ, không giải thích dư thừa gì thêm, giống như đây là một vấn đề hết sức cơ bản, hiển nhiên không cần giải thích.

Trong lòng Ngu Từ chỉ còn lại hai chữ “bội phục”.

Chẳng trách có thể trở thành người đứng đầu ở đây, hoàn toàn không chỉ là vỏ bọc.

Ăn xong quả quýt, Ngu Từ phủi phủi tay một cái, định đi tới nhà vệ sinh rửa tay, lúc xoay người đi được hai bước thì nghe thấy sau lưng có giọng của một cô gái truyền tới: “Anh Tuyên, sao lỗ tai anh đỏ dữ vậy?”

Ngu Từ dừng chân một chút, trong lòng nghi ngờ, định quay đầu lại nhìn.

Điện thoại di động trong túi cô rung lên, cô dừng lại lấy nó ra, phát hiện chỉ là thông báo quảng cáo. Cũng bởi động tác này, cô bỏ đi ý định vừa rồi, tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh trên lầu hai.

Cuối cùng, công việc còn lại ngày hôm đó đều do Tuyên Triều Tranh giúp cô hoàn thành, đối với lời cảm ơn của Ngu Từ, anh chỉ nhàn nhạt một câu “Không có gì”.

Cho đến lúc lên xe rời khỏi kho hàng trở về công ty, trong nháy mắt Ngu Từ đột nhiên nghĩ tới chuyện ông chủ Ngụy đêm đó, may nhờ có bọn họ giúp sức, cô mới có thể chuyển nguy thành an.

Cô quên mất, mà từ đầu đến cuối Tuyên Triều Thanh cũng không đề cập đến.

Ở trên xe, Ngu Từ chầm chậm hồi tưởng lại, dựa vào tính tình của anh Tuyên, sở dĩ anh không nhắc tới cũng là vì không muốn để cô phải khó xử.

Lúc vừa gặp nhau ở cửa, hẳn là anh đã chú ý tới cô đang đi vào, nếu không làm sao mà biết quay đầu lại.

Đại khái là lúc đó tâm tình trong cô có biến hóa, bản thân anh cũng nhận ra được, cho nên mới không nhắc tới một chữ nào liên quan đến chuyện tối hôm đó.

Nghĩ tới đó, trong lòng Ngu Từ bỗng nhiên cảm thấy xúc động vô cớ. Giống như có hơi nóng bốc lên từ một ấm nước đang reo, đó là những xúc động và sự ấm áp trong khoảng thời gian gần đây mà cô hiếm khi nào cảm nhận được.

***

Ngu Từ học hỏi rất nhanh, Phùng Vãn Nặc quyết định giao một số công việc trong tay mình cho cô xử lý, bắt đầu để cô tiếp xúc với khách hàng và công việc nhiều hơn, nên giờ đây đến thời gian để uống nước cô cũng không có.

Ngày đó chừng khoảng ba giờ chiều, Ngu Từ đang chuẩn bị đi sang kho hàng bên kia thì Phùng Vãn Nặc gọi cô lại, “Hôm nay không cần đi, đợi một lát nữa cùng chị đi tới hội sở một chuyến, thảo luận vài vấn đề với Cục thuế.”

Ngu Từ dừng chân lại, không hỏi nhiều, đồng ý đáp một tiếng.

Đi cùng bọn họ còn có Trương tổng. Chính xác mà nói hẳn là Trương tổng gọi Phùng Vãn Nặc đi cùng, còn Phùng Vãn Nặc thì cố ý dẫn Ngu Từ theo.

Ngu Từ đã tới công ty lâu như vậy, nhưng hôm nay mới là lần đầu nhìn thấy Trương tổng.

Người so với tưởng tượng còn trẻ hơn nhiều, tuấn tú lịch thiệp, khắp người lộ ra vẻ tinh anh kiểu mẫu điển hình, lại có thể tùy ý nói đùa vui vẻ với Phùng Vãn Nặc, nhìn thôi là có thể thấy hai người vô cùng thân quen.

Trương tổng chú ý tới Ngu Từ đi theo sau lưng Phùng Vãn Nặc.

Phùng Vãn Nặc giới thiệu: “Đây chính là cô bé mà tôi đã nói với cậu.”

Trương tổng chỉ gật đầu một cái, không nói gì.

Cũng không biết là Trương tổng ga lăng hay là ảo giác của Ngu Từ mà cô luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy luôn đặt trên người Phùng Vãn Nặc, bao gồm cả lúc Phùng Vãn Nặc lên xuống xe, anh ấy đều luôn chủ động mở cửa.

Đến hội sở, cô đi theo Trương tổng và Phùng Vãn Nặc vào phòng riêng, gặp mặt các vị lãnh đạo Cơ quan thuế, làm nền cho toàn bộ quá trình.

Chỉ có một việc khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Bên phía Cục thuế cũng có ba người tới, hai vị lãnh đạo cùng một người cấp dưới.

Mà người cấp dưới đó nhìn rất quen mà cô không nhớ nổi là thấy quen ở điểm nào.

Nửa chừng, Ngu Từ đứng dậy xin phép đi nhà vệ sinh.

Sau khi ra ngoài cô cũng không muốn quay trở lại ngay nên đi bộ ở bên ngoài một chút, sau đó nghe thấy có tiếng người sau lưng gọi: “Ngu Từ?”

Cô xoay người, là người cấp dưới vừa rồi, cô cẩn thận quan sát đối phương thêm mấy lần, cuối cùng gọi ra cái tên quanh quẩn trong lòng mãi mà không dám kết luận: “Ưng Phí Địch?”

Đối phương đi tới, cười nói: “Cậu thay đổi nhiều thật đấy, tôi cũng mãi không dám đoán là cậu.”

Ngu Từ cũng cười: “Cũng phải thôi, đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, sao mà cậu mập thành thế này rồi?”

Ưng Phí Địch gãi gãi đầu bất đắc dĩ: “Cuộc sống xô đẩy ấy mà.”

Nói tới đây, cậu ta lại nhắc tới một chuyện, lúc trước mua một cái áo khoác để ở phòng làm việc nửa năm, vào cuối tháng mười năm ngoái, ban ngày càng lúc càng lạnh mới nhớ tới lấy ra mặc, kết quả áo đã quá chật mặc không nổi nữa rồi.

Cuối cùng cậu ấy còn hài hước kết luận: “Người mập mạp không có quyền tự do ăn mặc gì cả.”

Nói xong, hai người cũng bật cười.

Ngu Từ an ủi: “Sau này mua đồ nhớ mua tăng thêm hai size cho chắc.”

Ưng Phí Địch làm một động tác nhói lòng, “Này bạn Tiểu Từ, cậu an ủi bạn cũ như vậy mà được à?”

Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều bạn bè của cô ở lại Hàng Thành phát triển, trở về nơi này, gặp lại được vài người bạn cũ cũng là rất bình thường.

Ưng Phí Địch là bạn học thời sơ trung với cô, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có mình cậu ấy bạn học sơ trung còn giữ liên lạc.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Ưng Phí Địch nói: “Nhớ lần gần nhất tôi với cậu gặp mặt là từ khi nào không?”

Ngu Từ không nhớ nổi.

Ưng Phí Địch nhắc nhở cô: “Hồi đó chúng ta vừa lên năm hai, cậu kết thúc kỳ thực tập hè từ Thượng Hải trở về đây, vừa hay tôi cũng đi chơi về, thế là gặp nhau trên chuyến xe lửa đó.”

Nhắc lại mới nhớ, Ngu Từ nhớ ra chính từ hôm đó cô bắt đầu liên lạc lại với Ưng Phí Địch.

Ngày hôm đó ở trên xe lửa, Ưng Phí Địch là người nhìn thấy lên tiếng gọi cô trước, cười cô rằng vẫn y như trước, chẳng nhận ra được ai bao giờ.

Cô cũng cười tự giễu bản thân, ai kêu cô bị mù mặt đâu.

Cụ thể ngày đó bọn họ đã nói những gì, Ngu Từ đã không thể nhớ nổi nữa, thật sự khâm phục trí nhớ của Ưng Phí Địch.

Ưng Phí Địch ngại ngùng gãi đầu: “Cũng không phải chuyện gì cũng có thể nhớ rõ như vậy.”

Mối quan hệ giữa Ngu Từ và Ưng Phí Địch từ hồi học sơ trung đã luôn rất tốt, họ là bạn học ngồi bàn trên bàn dưới, Ưng Phí Địch là một cậu bạn học giỏi có tư duy sâu sắc nên Ngu Từ rất thích nói chuyện phiếm với cậu ấy.

Hai người một lần nữa giữ liên lạc với nhau từ lần đó nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì bởi vì công việc quá bận rộn nên cũng ít nói chuyện dần. Mặc dù vẫn là bạn tốt trên Wechat, nhưng cũng chỉ là xuất hiện trong vòng bạn bè của mỗi người.

Mà trong hai năm gần đây, cô ít khi đăng bài lên vòng bạn bè, Ưng Phí Địch cũng mất tích giống như vậy. Ngu Từ chỉ nhớ sau khi tốt nghiệp cậu ấy nói sẽ đi Bắc Kinh, cô còn tưởng cậu ấy còn đang ở Bắc Kinh, không ngờ lại quay trở về rồi.

Hai người tìm hiểu tình hình gần đây của nhau, Ngu Từ trêu đùa: “Sao lại về đây rồi, đế đô không giữ được chân cậu nữa à?”

Ưng Phí Địch khoát tay một cái, “Đừng nhắc tới vùng đất đau thương ấy nữa.”

Ngu Từ không khỏi tò mò: “Sao vậy?”

Nhưng Ưng Phí Địch không có ý định muốn nói, đổi chủ đề: “Đừng nhắc đến tôi nữa, nói về cậu một chút đi, bây giờ có còn viết tiểu thuyết nữa không?”

Ngu Từ trầm mặc một chút, lắc đầu: “Đã không viết nữa từ lâu rồi.”

Ưng Phí Địch kinh ngạc: “Không phải cậu thật sự rất thích viết sao, cũng hiếm có thứ gì khiến cậu yêu thích như vậy, sao lại từ bỏ như thế, thật đáng tiếc.”

Ngu Từ cũng không biết nói thế nào, chỉ đơn giản sơ lược nói: “Công việc hàng ngày quá bận rộn rồi, không còn sức lực nào nữa.”

Chuyện Ngu Từ viết tiểu thuyết, trong đám bạn học Ưng Phí Địch là biết rõ nhất.

Bản thân Ưng Phí Địch có chút tế bào văn nghệ, thời còn đi học đã từng có tác phẩm được đăng tải trên các loại tạp chí văn học, bài viết của Ngu Từ cũng rất tốt, tác phẩm đầu tiên của cô chính là do Ưng Phí Địch đề cử, được đăng tải trên tạp chí thanh niên năm đó.

Tình hữu nghị giữa hai người họ hình thành từ đó.

Ngu Từ bắt đầu viết tiểu thuyết từ hồi lên sơ trung, khi đó cô say mê điên cuồng cuốn “Thép đã tôi thế đấy!”*, si mê nam chính Pavel Korchagin, cô nói với Ưng Phí Địch, cô yêu thích chủ nghĩa anh hùng, thích người có tín ngưỡng lý tưởng, cô đã đọc đi đọc lại cuốn sách này trên dưới mấy chục lần, còn nói rằng về sau phải gả cho một người con trai giống như Pavel Korchagin.

* Thép đã tôi thế đấy!: là một tác phẩm kinh điển của Nikolai Alekseyevich Ostrovsky, một nhà văn quân đội nổi tiếng của Liên Xô. 

Ưng Phí Địch xòe hai bàn tay nói, “Vậy thì xong thật rồi, cậu cứ ôm mộng đó đi, sau này sợ rằng sẽ phải cô độc đến già đó, vì bây giờ là thời đại hòa bình rồi.”

Ai nói thời bình sẽ không có người như vậy? Cô không phục nghĩ.

Khi đó cô thích Lục Nghiêm Kỳ, cho rằng anh là người có lý tưởng, có hoài bão, có trách nhiệm, cũng có thể gánh vác, chứ không phải chỉ vì vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú.

Ưng Phí Địch cũng biết cô thích Lục Nghiêm Kỳ, cũng biết chuyện cô tỏ tình thất bại.

Năm đó học sơ trung, lớp của Lục Nghiêm Kỳ ngay sát bên cạnh, bởi vì là người có thành tích tốt, đều là học sinh ưu tú, lại còn có cùng chung sở thích nên tự nhiên cũng có quen biết nhau, đám người bọn họ từng cùng nhau chơi bóng rổ.

Sau đó, lúc lên năm hai đại học liên lạc lại với nhau, khi nhắc tới Lục Nghiêm Kỳ, cậu nói mình có quen biết, nhưng không nói nguyên nhân cặn kẽ, chỉ nói một câu “Cậu cảm thấy bản thân thân thiết, cũng rất hiểu rõ cậu ta, nhưng trên thực tế trong lòng cậu ta, hai người căn bản không có được coi là thân quen đến vậy.”

Đối với vấn đề này, Ngu Từ có cảm xúc quá lớn, không biết nên nói gì, chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng.

Ngày hôm đó khi Ngu Từ tỏ tình với Lục Nghiêm Kỳ có không ít bạn học đang ở đó.

Trường sơ trung mà cô theo học là trường đứng số một số hai thành phố, xung quanh cô đều là các bạn học sinh ưu tú.

Sau này tuy rằng cô không vào được trường cao trung trọng điểm nhưng trong lớp cô có không ít người đã thi đỗ, còn được xếp học cùng lớp với Lục Nghiêm Kỳ, trong lớp cao trung của cô cũng có khá nhiều người biết tới Lục Nghiêm Kỳ.

Nói tới cũng thật trùng hợp, vào bữa liên hoan tốt nghiệp cao trung, lớp của Lục Nghiêm Kỳ cũng đặt bàn ở ngay phòng bên cạnh, sẵn tiện có nhiều người cũng quen biết nhau như vậy, mà cho dù có không quen biết cũng có thể rất nhanh trò chuyện náo nhiệt, thế là đổi hai phòng bao thành một phòng bao lớn.

Bữa hôm đó vô cùng náo nhiệt, bầu không khí lên đến đỉnh điểm.

Đáng xấu hổ là Ngu Từ lại ở trong bầu không như thế, không biết nghĩ cái gì lại thổ lộ.

Lục Nghiêm Kỳ cự tuyệt cô ngay trước mặt mọi người.

Lại còn nói chưa bao giờ coi cô là bạn.

Giống như một trận địa chết chóc khủng bố, lòng tự tôn của Ngu Từ bị làm cho nhục nhã, chỉ muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tất cả mọi người. 

Buổi tối về đến nhà, Ngu Từ tắm xong, ngồi ngây ngẩn trước bàn, chiếc máy tính xách tay đặt trước mặt.

Chiếc máy tính này cô mua từ năm nhất đại học, đến nay đã được bảy năm.

Trong ổ cứng lưu rất nhiều bản thảo những cuốn tiểu thuyết còn dở dang, cô từng đăng ký tài khoản trên một trang mạng, hoàn thành mấy thiên truyện không có ai đọc.

Những bản thảo còn lưu trong ổ cứng đó, mỗi một câu chuyện, mỗi một nhân vật cô đều nhớ rõ, nhưng sẽ không viết tiếp nữa.

Lại phải nói, ban đầu cô viết tiểu thuyết cũng bởi vì Lục Nghiêm Kỳ.

Chính là bắt đầu từ chuyện thầm mến Lục Nghiêm Kỳ.

Viết văn dần dần trở thành một nơi cho cô dừng chân trong giây phút ngắn ngủi.

Cũng có thể ngay từ đầu thứ cô viết không phải chuyện yêu thầm.

Sau này Ngu Từ mới biết rằng, không viết là bởi vì không có cách nào đối mặt.

Đến khi buông xuống được rồi, cô phát hiện cũng không có gì cần viết nữa.

Bởi vì đối với chuyện viết lách, cô cũng đã có thể buông bỏ.

Nhưng cô vẫn sẽ nhớ mãi một ước mơ đã từng đó, luôn cảm thấy đó là một điểm thiếu sót không thể nào bù đắp.

Ngu Từ mở một vùng soạn thảo trống, muốn viết một cái gì đó, cũng không cần biết phải viết cái gì, chỉ là đặt ngón tay trên bàn phím, dựa theo cảm giác gõ xuống một đoạn văn….

“Tại sao lại viết văn? Cho dù không có người đọc vẫn muốn viết.

Bởi vì nó giống như một khu vườn địa đàng cho tôi được tạm thời né tránh những rối bời trong cuộc sống.

Tôi muốn bảo vệ một mảnh tâm hồn tinh khiết thuở thiếu thời, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, trong lòng có ôm ấp một tình yêu.”
Bình Luận (0)
Comment