Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 146.4

Trong kinh thành dần dần lưu truyền một lời đồn đại, khởi đầu của chuyện này cũng rất đơn giản, chính là có một tên say xỉn ngoài đường nhắc đến một câu chuyện phong lưu tình ái cũ xưa. Ban đầu mọi người cho rằng hắn chỉ là kẻ ăn nói linh tinh, nhưng dần dần, mọi người lại không thể không nghĩ nhiều.

Hắn nói rất sống động, thậm chí có thể miêu tả từng chi tiết nhỏ, kẻ tò mò truy hỏi hắn về câu chuyện kia, hắn cũng không chút nào tránh né, chỉ cần cho hắn uống rượu hắn liền ngồi kể lại hết một lượt.

“Hơn hai mươi ăm trước, ta đã từng gặp được một vị lão bà tử, bà ta nói con gái trong nhà mắc bệnh lạ, theo lời thần linh mách bảo thì phải tìm đến một nam nhân họ Đổng sống ở thành nam, à, còn phải tuổi gà nữa, mới có thể giải trừ được tai nạn cho con gái bà ta. Ta nhất thời tham tiền nên đi theo bà ta, giữa đường đổi hai chiếc xe ngựa, bọn họ nhân lúc bọn ta không đề phòng đã đánh ta hôn mê, sau đó nhốt vào trong rương đi qua mấy tầng cửa lớn. Vừa mở rương ra ta liền nhìn thấy đình đài lầu các rất đẹp đẽ, trong lòng ta kinh hoảng bất an, vội vàng hỏi bà lão kia đây là nơi nào, bà ta nói là ở trên trời.”

“A…có thật không?”

Người chung quanh ngày càng nhiều, biểu hiện cũng ngày càng hứng thú dạt dào.

“Dĩ nhiên là thật, ngay lập tức có người tới hầu hạ ta tắm rửa xông hương, cho ăn cho uống, đổi cho ta xiêm y hoa mỹ, sau khi tiến vào nội thất…ai nha, lại có một mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện. Ta đã ăn nằm với nàng, trước khi chia tay tiên tử còn tặng cho ta rất nhiều bảo bối, còn cố ý dặn ta tuyệt đối không được lan truyền chuyện này ra ngoài.”

“Trời ơi, là thật sao? Ngươi thật sự đã lên tới trời sao?”

“Cái gì mà lên trời? Giai nhân tuyệt sắc kia chính là hầu gia phu nhân Hạ Hề đó.”

Mọi người dồn dập cười trộm, vốn dĩ ai cũng ngầm đồn đại rằng Tử y hầu kia là con riêng của bệ hạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, huynh đệ của hoàng đế nhiều như vậy, nói không chừng người trước mắt này mới  đúng là cha ruột của người ta…

“Làm sao ngươi xác định đó là Hạ Hề phu nhân?”

“Trên đời này có không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng người có ba nốt ruồi son sau tai thì…”

Lời này truyền tới truyền lui, cuối cùng truyền đến tai Tiêu Quan Tuyết, nét cười của hắn từ từ yên tĩnh lại, đáy mắt hiện ra nét tức giận: “Giang Tiểu Lâu, lời đồn độc ác như vậy cũng dám tung ra, đúng là to gan làm loạn.”

Tâm phúc của hắn lập tức nói: “Hầu gia, chẳng qua chỉ là một tên say rượu nói linh tinh, không ai tin đâu…”

Tiêu Quan Tuyết từ từ đứng lên, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, trước kia hắn có thể coi đây là một trò chơi, vì Giang Tiểu Lâu có làm gì cũng không thể động được đến hắn, mình lại như mèo vờn chuột mà từ từ trêu đùa, mãi đến khi con chuột bị trêu đến chết mới thôi. Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được, hắn không phải là mèo, mà Giang Tiểu Lâu cũng không phải là con chuột cho hắn tùy ý đùa giỡn, mối quan hệ giữa hai người họ đã phát sinh thay đổi nghiên trời.

Cái đáng sợ nhất của lời đồn chính là, vốn dĩ nó chỉ như một hạt mầm nho nhỏ, lại từ từ đâm chồi mọc rễ trong miệng người khác, cuối cùng biến thành đại thụ che trời, không cách nào lay động.

Nghĩ đến đây, hắn xoay chuyển đầu óc, một lúc lâu mới nói: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung.”

Phủ Thuần Thân Vương.

Giang Tiểu Lâu đang đùa giỡn với con chồn trắng, Tiểu Điệp đã làm một cái áo nho nhỏ cho nó mặc vào, còn dạy nó chắp tay, đáng yêu đến mức người ta không nỡ rời xa.

Một gã hộ vệ đi vào bẩm báo: “Vương phi, Tử y hầu đã tiến cung lúc trưa.”

Tiểu Điệp nhướng mắt lên, lập tức nói: “Tiểu thư, nhất định là hắn đi giải thích.”

Giang Tiểu Lâu không mở miệng, hộ vệ lại nói: “Bệ hạ vô cùng tức giận, ra lệnh bắt tên say rượu kia lại. Nhưng khi lùng bắt thì hắn như không cánh mà bay. Bệ hạ lệnh cho Thiên Sách quân bắt hết những người uống rượu và người kể chuyện ở quán rượu đó lại.”

"Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."

Thấy hộ vệ lùi ra, Tiểu Điệp dò hỏi: “Tiểu thư, có phải bệ hạ quyết tâm giữ gìn danh dự cho Hạ Hề phu nhân không?”

Giang Tiểu Lâu khẽ cười một tiếng, đôi mắt thâm trầm không thấy rõ tâm tư: “Thay vì nói là giữ gìn danh dự Hầu gia phu nhân, chi bằng nói là…giữ gìn tôn nghiêm của chính mình.”

Bên ngoài nói là lão Hầu gia bị bất lực, cho nên vị Hạ Hề phu nhân tuyệt sắc này mới không chịu nổi cô đơn, đi lăng nhăng khắp nơi. Sau khi tên say rượu truyền ra lời đồn, lại có rất nhiều tên cũng tự xưng là có quan hệ với Hạ Hề phu nhân. Sự tồn tại của những người này đều là đòn trí mạng đối với Tiêu Quan Tuyết, cho dù hôm nay hắn vào cung, hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng tiêu tan nghi ngờ.

Tiểu Điệp đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy một mỹ nhân thướt tha đi vào, không khỏi cười nói: “Tiểu thư, An tiểu thư đã đến.”

An Tiểu Thiều mắt ngọc mày ngài, vô cùng mỹ lệ, biểu hiện trên mặt cũng rất hân hoan: “Hôm nay khi ta ở trong cung nghe người ta nói chuyện liên quan đến Tử y hầu, ngươi không biết bệ hạ tức giận đến cỡ nào đâu. Tuy rằng Tiêu Quan Tuyết cố ý giả vờ như không có gì, nhưng bệnh đa nghi của bệ hạ rất nặng, chắc chắn sẽ không itn hắn nữa. Nhưng mà, ta rất muốn biết, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?”

Biểu hiện của An Tiểu Thiều có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác, nàng là thiên kim đại gia, xưa nay chưa từng có lúc vênh váo thế này, chỉ là nàng hết sức chán ghét Tiêu Quan Tuyết, nhìn thấy đối phương xui xẻo dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vung vẩy cây quạt ngà voi trên tay, ung dung nói: “Ngươi đoán xem.”

“Nhất định là giả, là ngươi cố ý bịa ra đúng không?”

Nụ cười trong mắt Giang Tiểu Lâu như có như không: “Thật hay giả đều không quan trọng, quan trọng là bệ hạ có chịu tin nó là thật hay không.”

“Lần này Tiêu Quan Tuyết tiêu đời chắc rồi.” An Tiểu Thiều nhìn con chồn nhỏ ngây thơ đáng yêu, cũng muốn đưa tay ra xoa, ai ngờ vừa đến gần liền bị nó cắn một cái, nàng kêu nhẹ một tiếng, máu lập tức chảy ra.

Tiểu Điệp vội vã đi tìm thuốc, An Tiểu Thiều nhất thời nhăn nhó mặt mày, còn Giang Tiểu Lâu thì bật cười.

“Ngươi thật là xấu, cũng không nhắc nhở ta trước…”

“Tiểu tử này nhìn thì hiền lành, thật ra hung hãn vô cùng, bình thường cũng chỉ chịu nghe lời một vài người, ai kêu ngươi cứ thế nhắm mắt nhào đến.”

Tiểu Điệp quay lại nhanh chóng cầm máu cho An Tiểu Thiều, nàng nhìn vết thương của mình mà không ngừng thở dài: “Haiz, đúng là ta đã xem thường nó, thân hình nhỏ như vậy không ngờ lại dữ quá…”

“Ngươi đâu chỉ xem thường nó, đối với Tử y hầu cũng là vậy thôi.” Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm mà nói.

“Đây là ý gì? Bệ hạ đã nghi ngờ thân thế của hắn, chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải chính là cái này sao?” An Tiểu Thiều vuốt ngón tay bị đau, biểu hiện không rõ.

“Ngươi cho rằng Tiêu Quan Tuyết sẽ ngồi chờ chết? Không, dĩ nhiên là không. Nếu hắn che che giấu giấu hoặc lén lút phái người đi xử lý, nhất định bệ hạ sẽ nghi ngờ Hạ Hề, nhưng hắn lại làm như không có gì xảy ra….Cho nên bệ hạ chỉ có thể xem là có người cố ý vu oan hắn. Cho nên Tiểu Thiều à, ngươi còn non nớt lắm.”

“Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?”

Bất tri bất giác, lúc nói chuyện An Tiểu Thiều đã dùng chữ chúng ta, hiển nhiên nàng cảm thấy mình và Giang Tiểu Lâu đang đi cùng một thuyền.

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu ấm áp như gió xuân: “Sau khi Thái tử điện hạ rơi đài, Tam điện hạ càng có nhiều hành động. Những hành động này của hắn và Cố Lưu Niên bệ hạ đều nhìn thấy hết, dĩ nhiên phải ra tay. Tiêu Quan Tuyết không những không bị liên lụy gì, ngược lại còn thu được khen ngợi.”

Trên mặt An Tiểu Thiều lộ ra vẻ nghi ngờ: “Ý ngươi là…”

“Ta nói là, Tiêu Quan Tuyết lại sắp lên hương rồi…”

Giang Tiểu Lâu đoán không sai chút nào, tin tức hoàng đế phong thưởng trắng trợn cho Tiêu Quan Tuyết rất nhanh truyền khắp kinh thành, lễ vật cứ như nước chảy vào phủ Tử y hầu, khiến mọi người choáng váng, trong lòng mọi người đều nghĩ thầm, nếu Tiêu Quan Tuyết không phải là con của hoàng đế thì tại sao bệ hạ lại quan tâm như vậy?

Tiểu Điệp có vẻ cực kỳ bất an: “Không ngờ tiểu thư một phen bố trí, ngược lại làm cho hắn được lợi.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu nhu hòa như nước: “Mọi chuyện đều có được có mất, ta chỉ là đang gheo xuống trong lòng bệ hạ một mầm mống ly gián, đợi đến thời điểm thích đáng nó sẽ mọc rễ nảy mầm, trưởng thành mạnh mẽ. Cái chúng ta cần làm, chính là chờ đợi thời cơ này đến.”

Khí trời ngày càng nóng, trong vườn hoa vang vọng tiếng ve sầu kêu, quấy nhiễu đến mức khiến người ta không thể nghỉ ngơi được, Giang Tiểu Lâu từ trên giường nhỏ đứng dậy, Tiểu Điệp vội vã dâng một dĩa nho lên: “Tiểu thư, người bị đánh thức sao?”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Đúng là rất ồn ào.”

“Phải đó, nô tì đã đuổi đi một lần, nhưng mấy con ve sầu này không thể đuổi nổi.”

Giang Tiểu Lâu đứng lên trang điểm, ánh mắt rơi vào trên dĩa nho sáng bóng, cười nói: “Đây là…”

“Là Vương gia cho người đưa tới, nói là cống phẩm mới của năm nay.” Trên mặt Tiểu Điệp lộ ra ý cười.

Giang Tiểu Lâu gật đầu, biểu hiện có thêm ba phầm ấm áp xuất phát từ đáy lòng: “Vương gia trở về rồi sao?”

“Về rồi, đang ở thư phòng.”

Giang Tiểu Lâu vừa đến bên ngoài thư phòng liền nhìn thấy Vệ Phong hồn bay phách lạc từ bên trong vọt ra. Đôi mắt nàng lập tức tối lại, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt: “Sao vậy?”

Vệ Phong nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, nhất thời giật mình một cái, vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày, trên mặt lộ ra biểu hiện sợ hãi.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy trên cổ Vệ Phong có một vệt màu xanh tím, nàng há miệng, phảng phất một lúc lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vệ Phong rầm một tiếng ngã quỵ trên đất, cố gắng kềm chế không rơi nước mắt: “Không có, chẳng qua nô tài làm vỡ chén trà, bị Thuần Thân Vương mắng hai câu thôi.”

Ngay khi hắn nói xong câu đó liền lặng lẽ quan sát biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, nàng phảng phất như bị sét đánh, đôi mắt lập lòe một ánh sáng kỳ dị.

Đó là nghi ngờ, là sự nghi ngờ trong đáy lòng.

Là người thì sẽ nghi ngờ, nhất là người có bệnh đa nghi rất nặng như Giang Tiểu Lâu. Trong đầu Vệ Phong đột nhiên lóe qua câu nói này, khóe miệng càng toát ra vẻ bi ai, nhưng trong đáy mắt sâu xa lại xuất hiện tia trào phúng.

Phu thê tình cảm sâu đậm cách mấy cũng không thể chịu đựng được sự nghi ngờ đáng sợ này.

Vệ Phong cắn răng một cái, lập tức đứng lên bỏ chạy như bay, bộ dáng như đang chịu đựng oan ức thấu trời.

Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng hắn đi xa, đáy mắt lóe qua một tia phức tạp, bên môi từ từ hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Giang Tiểu Lâu đẩy cửa đi vào, Độc Cô Liên Thành đang xem tấu chương, nàng mỉm cười nói: “Liên Thành, giữa chàng và Vệ Phong đã xảy ra chuyện gì?”

Bề ngoài Giang Tiểu Lâu rất hiền hòa, thực tế là người có lòng nghi ngờ rất nặng, có thể là vì từng bị phản bội, cho nên chiếu theo phong cách của nàng trước kia, nếu nghi ngờ người nào thì tuyệt đối sẽ không lên tiếng hỏi, nhưng hôm nay nàng không chỉ hỏi, còn hỏi rất thẳng thắng dứt khoát.

Độc Cô Liên Thành nhìn nàng, nụ cười vẫn ấm áp sáng sủa như gió xuân: “Nàng nói xem?”

“Thiếp không đoán ra được, chàng không ngại thiếp gọi người vào hỏi chứ?” Giang Tiểu Lâu ho nhẹ một tiếng, đáy mắt chợt nổi lên một ý cười nhàn nhạt.

Tiểu Điệp nhìn đôi phu thê này, càng ngày càng không hiểu bọn họ đang chơi trò gì. Tình hình lúc nãy ai nhìn cũng sẽ hiểu lầm, nhưng sao tiểu thư lại làm như không có gì xảy ra.

Vệ Phong không ngờ mình vừa trở về liền bị gọi ngược lại, gương mặt đầy vẻ bất an.

“Tiểu thư, ta…”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, biểu hiện từ từ trở nên trịnh trọng: “Lúc nãy ở trong thư phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại sợ hãi như vậy, thật sự là làm vỡ chén trà sao?”

Ánh mắt Độc Cô Liên Thành rơi vào trên người Vệ Phong, khó nén vẻ lạnh nhạt.

Hai vai Vệ Phong run rẩy, âm thanh lại cực kỳ kiên định: “Vâng tiểu thư, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để người hỏi tới.”

Hắn rất sợ, sợ đến hai vai đều đang run rẩy, phảng phất như đang che giấu sự thật nào đó.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dường như có sự tức giận không nhỏ: “Nếu đúng là việc nhỏ, tại sao lại không dám nói thật?”

Vệ Phong kềm chế nước mắt: “Đều là nô tài không đúng, là nô tài tay chân vụng về, xin người đừng trách Thuần Thân Vương.”

Trong mắt Giang Tiểu Lâu như có hàn khí tăng vọt, nhìn vô cùng lạnh lùng: “Ngươi nói thật chứ?”

“Tuyệt không dám… không dám có nửa câu dối trá.” Vệ Phong chỉ là cúi đầu, dường như muốn giấu cả cái đầu của mình đi.

Mắt thấy không hỏi ra được gì, Giang Tiểu Lâu liền phất tay, cho Vệ Phong lui xuống.

Từ ngày hôm đó, Độc Cô Liên Thành liền nghỉ ngơi trong thư phòng, người ngoài nhìn thấy sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, đôi phu thê tân hôn vốn là thời kỳ ngọt ngào, sao đến lượt hai người này lại kỳ lạ như vậy… Có người liên tưởng đến biểu hiện kỳ lạ của Vệ Phong khi bước ra khỏi thư phòng của Thuần Thân Vương, tự nhiên bắt đầu có những suy nghĩ phong phú.

Giang Tiểu Lâu ngồi ở hành lang xem sách cả ngày, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người nàng, làm gương mặt trắng noãn có thêm một màu vàng nhàn. Bất tri bất giác, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Vệ Phong đi tới, nhìn thấy cảnh này.

Hắn nhìn chung quanh vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Điệp đâu, trên gương mặt non nớt lập tức hiện lên vẻ lúng túng. Khi xác định được chung quanh không có ai, hắn liền rón rén đến gần.

Hô hấp của Giang Tiểu Lâu rất nhẹ, lông mi thật dài, khi ngủ thì bớt đi vẻ lạnh lùng, trở nên càng ôn nhu cảm động.

Vệ Phong phủ áo choàng lên người nàng, cực kỳ cẩn thận. Hàng mi của Giang Tiểu Lâu nhúc nhích một chút, Vệ Phong sợ hết hồn tưởng rằng nàng tỉnh giấc, ai ngờ nàng thoáng nghiên mặt đi, lại ngủ tiếp.

Gương mặt nhìn từ một bên của nàng thật yên tĩnh, như một đứa nhỏ đơn thuần.

Vệ Phong đột nhiên cảm thấy một luồng giảm giác kìm nén từ lâu trong người mình dâng trào lên, nhẹ nhàng, từng chút một đến gần nàng, dựa vào thật gần, ngay khi môi hắn sắp sửa hạ xuống, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai: “Ngươi làm gì đó.”

Vệ Phong sợ hết hồn lập tức xoay người lại. Độc Cô Liên Thành mặt như sương lạnh đứng ở cửa, ánh mắt như đông thành băng.

Gương mặt Vệ Phong không mang theo chút biểu tình nào, mà Giang Tiểu Lâu khẽ cử động, tỉnh giấc.

Áo khoác lập tức rơi trên đất, nhiễm phải bụi.

Độc Cô Liên Thành khó nén được vẻ lạnh lẽo trong mắt: “Tiểu Lâu, nàng có biết vừa nãy hắn đang làm gì không?”

Giang Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn sang: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nô tài…nô tài…” Vệ Phong tựa hồ muốn giải thích cho mình, nhưng sợ đến mức không nói được gì.

Ánh mắt Độc Cô Liên Thành tràn đầy căm ghét: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn có hành vi xấu xa với nàng…”

Bầu không khí trong viện phảng phất như ngưng trệ, trở nên cực kỳ căng thẳng.

Giang Tiểu Lâu sửng sốt, khóe môi mơ hồ như toát lên ý cười, cuối cùng không tự chủ được mà bật cười thành tiếng.

“Liên Thành, chàng quá nóng nảy rồi, chàng nhìn đi, hắn chỉ khoác thêm áo cho thiếp thôi, hiểu lầm rồi.”

Giang Tiểu Lâu nói như vậy, tựa hồ như đã triệt để chọc giận một người ôn hòa như Độc Cô Liên Thành.

Trong lòng Vệ Phong cười gằn, Giang Tiểu Lâu là nữ nhân thông minh, nhưng loại nữ nhân này thường quen tự cho mình là giỏi. Nam nhân tính tình dù tốt đến mấy cũng không có cách nào chịu đựng được việc thê tử nghi ngờ phán đoán của mình. Rõ ràng Độc Cô Liên Thành nhìn thấy Vệ Phong đang muốn làm gì, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không tin, chuyện này cũng khó trách, ai lại tin một đứa nhỏ mười ba tuổi lại có hành động này? Giang Tiểu Lâu ngủ, nàng không tận mắt thấy, cho nên không thể chấp nhận được cách nói của Độc Cô Liên Thành.

Nhưng Độc Cô Liên Thành vẫn kiên trì: “Ta tận mắt nhìn thấy không lẽ còn giả hay sao? Tiểu Lâu, nàng không nên để cho một tên lừa đảo che mắt như vậy.”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu từ từ trầm xuống, nàng liếc mắt nhìn Vệ Phong, mà Vệ Phong lại co rúm vai, bộ dáng như sắp khóc.

“Tiểu thư, nô tài… thật sự không có.”

Vẻ mặt hắn đặc biệt thành khẩn, tràn đầy sự khẩn cầu và xót thương.

Độc Cô Liên Thành nói rõ từng chữ: “Rất xin lỗi, người này không thích hợp ở lại vương phủ, ta chỉ có thể đuổi hắn ra ngoài.”

Vệ Phong rầm một tiếng ngã quỵ trên đất, trên mặt đong đầy nước mắt, bộ dáng khiến cho người ta vô cùng đồng tình. Hắn còn đẹp hơn nữ nhân, lại là một đứa nhỏ yếu ớt, bất kể là ai cũng không thể chống cự lại sức quyến rũ thần kỳ này.
Bình Luận (0)
Comment