Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 146.7

Cố Lưu Niên không phải người rộng lượng, oán hận và đố kỵ được tích tụ trong lòng hắn, đã trở thành độc khí, sớm muộn cũng sẽ bộc phát.

Giang Tiểu Lâu cảm thấy không ổn, nhưng lại không nói ra được là không ổn chỗ nào, Cố Lưu Niên muốn đoạt quyền, cách đơn giản nhanh chóng nhất chính là trở thành thành viên của hoàng thất. Hoa Dương công chúa rất được hoàng đế yêu thương, nếu như có thể trở thành Phò mã của nàng, ra vào cung đình, thì việc phong tướng phong hầu đã nằm trong tầm tay, một thủ lĩnh Thiên Sách quân thì không thể so bì được.

Cố Lưu Niên nhìn nàng, tựa hồ nhìn thấu tâm tư nàng, tươi cười nói: “Bệ hạ đã giao vị trí thống lĩnh Cấm quân cho ta.”

Giang Tiểu Lâu giật mình trong lòng: “Thống lĩnh Cấm quân?”

“Phải, từ nay về sau việc thủ vệ trong ngoài thành đều do ta phụ trách.”

Chén trà của Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đặt trên bàn, nàng nhìn Cố Lưu Niên, từ từ dâng lên linh cảm không lành.

Hoàng đế là người cẩn thận, sao hắn lại giao quyền hành lớn như vậy cho Cố Lưu Niên? Chỉ vì hắn sắp trở thành Phò mã của Hoa Dương công chúa sao? Không, không đúng. Nàng suy nghĩ chốc lát, lập tức nghĩ thông: “Bệ hạ muốn động đến Tam hoàng tử.”

Cố Lưu Niên thấy Giang Tiểu Lâu nhanh như vậy đã nghĩ đến mấu chốt sự việc, cười nói: “Chuyện gì cũng không gạt được nàng.”

Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu từ từ trở nên lạnh lẽo: “Ngươi lại còn bán cả chủ nhân của mình sao.”

Rất rõ ràng, Cố Lưu Niên đã dùng tính mạng của Tam hoàng tử để trao đổi vị trí thống lĩnh Cấm quân.

Cố Lưu Niên nghe thấy lời ấy, ý cười càng sâu: “Chủ nhân? Trên đời này có ai dám làm chủ nhân của Cố Lưu Niên ta? Ta không có chủ nhân, cũng không có bằng hữu, điểm này nàng phải rõ hơn ai hết chứ.”

“Nhưng dù sao người và Tam hoàng tử cũng có giao ước từ trước, ngươi lại ở sau lưng đâm hắn một đao.”

Cố Lưu Niên nhẹ nhàng thở dài: “Nàng cũng nên biết, từ khi hắn động vào Thái tử thì đã biết sẽ có kết cục ngày hôm nay. Cho dù không phải ta thì cũng sẽ có người khác, nàng cho rằng bệ hạ sẽ dễ dàng gả Hoa Dương công chúa cho ta hay sao? Nói thật với nàng, nếu không phải ta dùng bí mật của Tam hoàng tử lấy lòng hắn, lão già này làm sao cam lòng…”

Giang Tiểu Lâu thấy Cố Lưu Niên nói chuyện không kiêng dè chút nào, trong lòng cảm thấy rùng mình, khóe miệng cong lên, sau lưng toát mồ hôi dày đặc: “Xem ra, ngươi đã ở rất gần mục tiêu của mình.”

Nụ cười của Cố Lưu Niên lạnh nhạt, gương mặt anh tuấn như đông cứng: “Hôm nay ta đến, là có một việc rất quann trọng muốn nói với nàng.”

“Chuyện gì?"

“Nàng có biết gần đây Thuần Thân Vương đang bận chuyện gì không?”

Giang Tiểu Lâu không thay đổi sắc mặt: “Phu quân ta đang bận việc gì, không lẽ Cố công tử biết?”

Cố Lưu Niên làm như bị hai chữ phu quân của nàng kích thích, nghẹn nửa ngày mới nói tiếp: “Nếu nàng xin ta, nói không chừng ta sẽ cho nàng biết.”

Giang Tiểu Lâu khẽ cười một tiếng: “Cố Lưu Niên, ngươi bị điên hay bị ngốc vậy, ta sẽ tùy tiện cầu xin người khác sao?”

Cố Lưu Niên đứng dậy nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng chắc chắn: “Sẽ có, vì nàng có lòng hiếu kỳ rất mạnh,  nàng sẽ không cho phép bất cứ ai giở trò sau lưng mình. Nàng không tin tưởng bất cứ ai, cho dù là người bên gối của mình cũng vậy. Nếu nàng muốn biết bí mật của Thuần Thân Vương thì hãy nghĩ cho kỹ lời ta nói.”

Nói xong, Cố Lưu Niên trực tiếp bỏ đi.

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu từ từ chìm xuống, Tiểu Điệp vội nói: “Tiểu thư, người đừng bị lừa, Cố Lưu Niên này rất gian xảo, khó tránh có tâm tư khác.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu óng ánh, giọng điệu mềm nhẹ: “Mặc kệ hắn có tâm tư gì, ước chừng cũng chỉ vì ngai vàng thôi, nếu hắn muốn ta biết thì ta ngại gì không đi một chuyến.” 

Cố Lưu Niên thật sự uy hiếp được tiểu thư rồi, Tiểu Điệp hít sâu một hơi: “Nhưng lỡ như hắn…”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh nói: “Ngươi yên tâm, Cố Lưu Niên sẽ không giết ta.”

Nửa tháng sau, tất cả đều như Giang Tiểu Lâu suy đoán, đầu tiên hoàng đế bắt giam Tam hoàng tử, sau đó đồng đảng của Tam hoàng tử cũng bị điều tra ra, Ngũ hoàng tử Độc Cô Khâm, Thất hoàng tử Độc Cô Ngạn, còn có Bát hoàng tử Độc Cô Diệu, ba người đều bị kéo xuống nước, toàn bộ bị bao vây trong phủ, những người trong phủ thì bị bắt giam, nghiêm hình tra hỏi. Tình hình này khiến Cửu hoàng tử Độc Cô Báo ngồi không yên, hắn là người trọng tình cảm, tâm tư đơn thuần, trực tiếp vọt vào cung khiếu nại với hoàng đế. Hoàng đế nổi giận, sai người đánh hắn năm mươi gậy, giam vào đại lao. Liên tiếp năm vị hoàng tử gặp nạn, trong triều ai ai cũng lo lắng căng thẳng. Nhìn bề ngoài, tất cả những chuyện này xảy ra chính là sự hối hận của hoàng đế đối với Thái tử, nhưng nguyên nhân chính là bệ hạ nghi ngờ vây cánh của Tam hoàng tử quá nhiều, muốn giáng cho hắn một đòn mà thôi.

Dĩ nhiên, tội danh được gán cho Tam hoàng tử là mưu hại Thái tử, còn những hoàng tử khác… hoàng đế giam cầm họ, nói không chừng đó là bảo vệ họ, không cho bọn họ bị liên lụy vào chuyện này. Người biết chuyện đều hiểu rõ, chỉ cần sóng gió qua đi, người duy nhất phải chết chỉ có Độc Cô Khắc.

Giang Tiểu Lâu lật tấm thiệp cưới ra, xoa xoa chữ trên đó, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

Sau khi hoàng đế nổi giận như vậy bệnh tình ngày càng trầm trọng, lại không chịu gặp bất cứ hoàng tử nào của mình, trái lại triệu kiến Độc Cô Liên Thành, thậm chí để cho hắn chăm sóc mình. Độc Cô Liên Thành cố ý đưa tin về, nhưng trong lòng Giang Tiểu Lâu ngày càng bất an. Có lẽ là do quá lo lắng, nàng luôn có cảm giác chuyện lớn sẽ xảy ra. Buông đôi đũa trong tay uống, nàng chán ghét nhíu mày: “Con cá này tanh quá.”

“Tiểu thư, con cá lư này không có mùi vị, trước kia người thích món này nhất mà…” Tiểu Điệp kinh ngạc.

Giang Tiểu Lâu lại phất phất tay, ra hiệu không cần nhiều lời, cuối cùng nàng ra quyết định: “Sở Hán.”

"Vâng, tiểu thư."

“Sai người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi gặp một vị khách.”

"Vâng."

Sở Hán vội vã đi chuẩn bị, Tiểu Điệp đoán được Giang Tiểu Lâu muốn làm gì, biểu hiện bất an: “Tiểu thư, người có cần suy nghĩ kỹ hơn không?”

Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu: “Không cần nghĩ nữa, ta tự có tính toán của mình.”

Tiểu Điệp thấy tình hình này không dám khuyên nữa, nhưng nghĩ bụng nhất định phải nói Sở Hán truyền tin tức vào cung cho Thuần Thân Vương.

Hoàng cung.

Sau khi hoàng đế ngã bệnh thì rất thích được yên tĩnh, toàn bộ đại điện to lớn chỉ có vài ngọn nến đỏ, cung nữ thái giám đều không có một người, chỉ có một người đang đứng trước giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hoàng đế.

Giang Tiểu Lâu theo bản năng mà tiến lên một bước, Cố Lưu Niên lại lắc đầu với nàng.

Không nên tới gần, đây đã là khoảng cách gần nhất có thể rồi, bước thêm một bước sẽ không an toàn.

Ánh mắt của hắn truyền đi thông điệp như vậy, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhíu mày.

Người đứng trước giường là Độc Cô Liên Thành, nhưng trên mặt hắn lại là sát khí lạnh lùng xưa nay chưa từng thấy. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, Cố Lưu Niên lại kéo tay áo nàng, lắc đầu với nàng, ra hiệu phải yên lặng quan sát.

Hoàng đế dù sao cũng là vua, khí thế vẫn còn, tuy rằng tình thế trước mắt bất lợi nhưng trên mặt hắn không một chút sợ hãi, chỉ cười lạnh một tiếng: “Độc Cô Liên Thành, trẫm đối với ngươi không tệ, tại sao lại làm như vậy?”

Độc Cô Liên Thành nhìn chằm chằm vào hoàng đế nằm trên giường, biểu hiện lạnh nhạt: “Bệ hạ còn nhớ phụ thân của ta không?”

Hoàng đế đột nhiên thay đổi sắc mặt, âm thanh cũng hơi run run: “Đức Hinh Thái tử, dĩ nhiên ta không quên.”

Trên mặt Độc Cô Liên Thành tràn đầy hàn khí: “Đức Hinh Thái tử chết trong tay ngươi.”

“Ăn nói bậy bạ.” hoàng đế lập tức nổi giận, tăng cao âm lượng, xoay tay đập một cái rầm lên giường, “Trẫm là Thái tử đường đường chính chính, phụ thân ngươi vì tuổi thọ ngắn ngủi mới phải giao lại vị trí này cho trẫm.”

“Tuổi thọ ngắn ngủi?” Độc Cô Liên Thành làm như nghe được chuyện rất buồn cười, “Bệ hạ, làm người thì phải thành thật với chính mình, nói dối quá lâu, có lẽ chính bản thân ngươi cũng tin nó là sự thật rồi.”

Trong mắt hoàng đế hàm chứa sự phẫn nộ và thương cảm vô tận: “Sao trẫm lại làm hại tới huynh trưởng ruột của mình chứ, những lời đồn đãi kia chỉ là hãm hại, hãm hại thôi.”

Dù sao cũng là đế vương, cho dù thân mang trọng bệnh nhưng trên người vẫn tỏa ra sự nghiêm túc và khí chất không gì sánh kịp.

Biểu hiện của Độc Cô Liên Thành rất bình tĩnh, nụ cười hơi có chút khác thường: “Bệ hạ, bí mật này là mẫu thân cho ta biết, bà nói Cao vương dã tâm bừng bừng, mơ ước vị trí của Đức Hinh Thái tử từ lâu, cho nên ông ta luôn dùng thủ đoạn giả dối khiến cho Thái tử buông lỏng cảnh giác, không chiến mà thắng, ngươi có muốn biết thủ đoạn đó là gì không?”

Nàng… lại nói ra bí mật này sao? Sắc mặt hoàng đế như tờ giấy trắng, mồ hôi từng hạt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, không nói được một chữ.

Độc Cô Liên Thành cười nói: “Mẫu thân nói, ông ta vì muốn đoạt ngôi vị, không tiếc đưa vị cô nương mình yêu thương nhất dâng lên cho phụ thân ta, lệnh bà ấy làm gian tế bên cạnh Thái tử, có bất cứ động tĩnh gì phải lập tức báo cáo. Đối với hành động này của ngươi, Đức Hinh Thái tử cũng có chút phát giác, chỉ vì hai người là huynh đệ ruột, cho nên vẫn hạ thủ lưu tình, không muốn đuổi tận giết tuyệt. Có một lần, ngươi sai người hạ độc trong thức ăn, Đức Hinh Thái tử phát hiện kịp thời mới tránh được một kiếp, trong tay vốn đã nắm được chứng cứ có thể đưa ngươi vào đường chết, nhưng ông ấy không làm vậy, vì khi đó ngươi nằm dưới chân ông ấy khóc lóc van xin, nói thê thiếp của mình đã sinh nhi tử, không thể bắt hài tử không có phụ thân, càng không thể khiến cho tiên đế vì hành vi cầm thú của con mình mà đau lòng. Ông ấy buông tha ngươi, ai ngờ ngươi không biết dừng tay, trái lại càng lúc càng lún sâu, bức ép mẫu thân phải ra tay. Mẫu thân sống bên cạnh phụ thân lâu ngày, đối với ông ấy càng ngày càng không nỡ, càng nhận ra lòng dạ độc ác của ngươi, cho nên bà phản bội ngươi, nói tất cả kế hoạch cho phụ thân của ta biết.” 

“Phụ thân không chỉ không trách tội bà, ngược lại càng ân sủng bà hơn, ngươi thấy kế hoạch không thực hiện được, lại nghĩ thêm độc kế, lấy lý do là kết thúc quá khứ để lừa mẫu thân ta uống thuốc độc cổ trùng. Cổ trùng ở trong cơ thể người sẽ lây lan, mẫu thân không biết chuyện, khi cùng chung chăn gối với phụ thân đã lây nhiễm cổ trùng lên người ông ấy. Vật chủ thì không sao, nhưng người bị lây nhiễn chắc chắn phải chết. Khi phụ thân biết chuyện, điều đầu tiên chính là tìm đủ mọi cách đem mẫu thân đang mang thai giấu đi, để không bị ngươi sát hại. Tiếp theo ngươi phái trọng binh đến bao vây phủ Thái tử, tiêu diệt năm trăm bốn mươi hai người thân tín của phủ Thái tử. Ông ấy rõ ràng là chết trong tay ngươi, không phải sao?”

Có một số việc chỉ có mẫu thân của Độc Cô Liên Thành biết, cũng có một số bí mật chỉ có Cao vương phi trước kia, chính là Hoàng hậu bây giờ mới biết, những nữ nhân này ai cũng hướng về huynh trưởng của hắn. Bất kể hắn làm gì, những người kia nhất định sẽ bỏ hắn mà đi, tuyệt không quay đầu.

Sắc mặt hoàng đế lúc xanh lúc xám, hắn không ngờ Độc Cô Liên Thành lại biết tất cả sự thật. Hoàng đế cười lạnh một tiếng, biểu hiện phẫn hận: “Ả tiện nhân Hoàng hậu, lại có thể nói hết mọi chuyện cho ngươi biết. Được, làm tốt lắm.”

“Ngay cả thê tử kết tóc cũng căm hận ngươi, đâu thể nào không có lý do được.”

“Vậy thì đã sao, trẫm là hoàng đế theo ý trời, việc giành ngôi thì có đáng là gì.”

Ngón tay Độc Cô Liên Thành đâm sâu vào lòng bàn tay mình: “Đúng, vì tranh cướp ngôi vua này mà huynh đệ ruột có thể tàn sát lẫn nhau, người thương cũng có thể dâng lên cho người khác, bao nhiêu năm nay ta chỉ chờ có được cơ hội này, chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

“Khi ngươi đã ngồi được lên ngai vàng, nửa đêm nằm mộng có từng nhìn thấy phụ thân ta?”

Hàm răng của hoàng đế va vào nhau lách cách, sau đó hắn bắt đầu ho khan, phun ra toàn là máu đen, ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi: “Ngươi, các ngươi hạ độc?”

Độc Cô Liên Thành khẽ lắc đầu: “Không, không phải ta.”

“Là ta.”

Ngoài cửa truyền đến một âm thanh nhu hòa, Giang Tiểu Lâu nhìn theo phía đó, Hoàng hậu đang đi vào, làn váy màu xanh đậm xẹt qua như một cái bóng, nặng nề đầy yêu dị.

“Bệ hạ, người hạ độc trong thuốc của ngươi là ta.”

Hoàng đế chỉ vào Hoàng hậu, đáy mắt bừng lên từng ngọn lửa nóng, ngón tay mơ hồ run rẩy: “Ngươi, ngươi là tiện nhân.”

Hoàng hậu nở nụ cười, đôi mắt lạnh như băng rơi vào trên người hoàng đế: “Bệ hạ, ngươi giết huynh trưởng ruột của mình, thậm chí nhi tử của mình cũng không buông tha, có chỗ nào tốt hơn ta chứ?”

Hoàng đế hoảng sợ trừng mắt nhìn Hoàng hậu, lại nghe thấy bà từ tốn nói: “Con trai của ta làm sao mà chết, ngươi còn muốn giả vờ hồ đồ sao?”

“Nó bị bệnh chết.” Hoàng đế hét lớn, phẫn hận như sắp tràn ra ngoài.

Khối băng trong mắt Hoàng hậu như muốn rạn nứt: “Không, nó bị ngươi giết chết, là ngươi sai người hạ độc trong sữa của nhũ nương, khiến con của ta phải chết đau đớn. Ngươi sai thái y nói với ta nó bị đau bụng, cho rằng như vậy là che giấu được mọi chuyện sao? Tâm địa độc ác như vậy thế gian này còn ai có được.”

Hoàng đế mạnh mẽ hít một hơi, sắc mặt đặc biệt khó coi: "Trẫm, trẫm không có!"

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng quan sát vẻ mặt hoàng đế, trong lòng đối với chuyện hắn giết Đức Hinh Thái tử và con của Hoàng hậu đã rõ ràng.

“Bệ hạ, đừng tưởng người thiên hạ này ai cũng ngu ngốc, ngươi đã làm những gì ta biết quá rõ ràng. Ngươi sợ thế lực của An gia quá lớn nên phải giết con trai ta, vì ngươi không thể khống chế được, ngươi sợ An gia sẽ ủng hộ con trai ta lên làm hoàng đế. Ngươi hậu đãi Tử y hầu, chỉ vì nghĩ rắng hắn là con riêng của ngươi, ngươi ngồi nhìn hắn chết, chỉ vì bá tánh khắp nơi đều biết về lời đồn đó. Bệ hạ thân thương của ta, bệnh đa nghi của ngươi quá nặng, bao nhiêu năm qua An gia tuyệt đối trung thành với ngươi, giúp ngươi trông chừng quốc gia, ta một lòng phụ tá ngươi đăng cơ, sinh ra một nhi tử trắng trẻo đáng yêu, cuối cùng kết cục là gì? Tại sao tiên đế lại ban ra hôn sự này, ngươi tưởng ta thật sự không biết sao?”

Hoàng đế chỉ cảm thấy đôi mắt Hoàng hậu như lưỡi dao sắc, cắt trên da thịt mình: “Ngươi, ngươi còn biết cái gì?”

“Năm đó ngươi sai người trộm khăn tay của ta, cố ý cầm cho tiên Hoàng hậu xem, nói là tín vật ta đưa cho ngươi. Ha, tín vật? Người ta ngưỡng mộ là Đức Hinh Thái tử, không phải loại đáng sợ như ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment