Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 87.2

Trong nhã thất lầu hai Kim Ngọc Mãn Đường, Giang Tiểu Lâu đang xem các khoảng tiền được thu chi, Tiểu Điệp đi vào đưa thư cho nàng. Giang Tiểu Lâu lấy cây kéo mở thư ra, trước mắt là một tờ giấy viết thư có dấu ấn hoa hải đường, màu mực nhuộm đẫm, phát ra mùi hương thơm ngát.

Tay Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng mơn trớn trên hoa hải đường, ánh mắt có tia phức tạp.

Thấy nàng như vậy, Tiểu Điệp vội hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì?”

Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Hắn hẹn ta ngày mai giờ này gặp ở Đào Hoa Các.”

Tiểu Điệp nhíu chặt lông mày: “Tiểu thư, không lẽ người thật sự muốn đi.”

Giang Tiểu Lâu cười cười: “Giờ này ngày mai ta có việc quan trọng phải làm, còn bao nhiêu sổ sách phải xem, ta đi được sao?”

Tiểu Điệp lúc này mới yên tâm, mở miệng nói: “Không đi thì tốt, người đó nhìn là thấy có ý đồ xấu, còn dùng tiền thu mua nô tì, tiểu thư tuyệt đối đừng để bị hắn lừa.”

Ngày hôm sau, quả thật Giang Tiểu Lâu không rời tửu lâu nửa bước. Tiểu Điệp còn lo nàng sẽ bị người khác lừa, bây giờ thấy nàng hoàn toàn không để ý, lúc này mới thả lỏng hơn nhiều.

Chưa tới buổi trưa, bên ngoài trời mưa tầm tã, hạt mưa rơi trên mái hiên không ngừng phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Giang Tiểu Lâu tay nâng một quyển tập thơ, lặng lẽ xem, vô cùng tập trung.

Mãi đến lúc chạng vạng nàng mới ngẩn đầu lên, thấy ngoài cửa sổ sắc tối dày đặc, không khỏi cười nói: “Cơn mưa này… hình như càng lúc càng lớn.”

Tiểu Điệp gật đầu nói: “Phải đó, tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta mau về thôi.”

Phu xe mặc áo mưa, cả người đều ướt sũng. Hắn mạnh mẽ quật một roi, xe ngựa liền đi thẳng về Giang phủ. Bây giờ Giang Tiểu Lâu đã chuyển ra khỏi Tạ phủ, cùng Ly Tuyết Ngưng ở lại trạch viện cũ của Giang gia. Khi xe ngựa đi ngang Đào Hoa Các, Tiểu Điệp có một chút căng thẳng, theo bản năng vén rèm xe lên, đột nhiên sửng sốt, lại muốn che giấu nên vội vàng khép rèm cửa lại.

Giang Tiểu Lâu bắt được cánh tay nàng: “Hoang mang như vậy là có chuyện gì?”

Trong chớp mắt, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy trước cửa Đào Hoa Các có một nam tử trẻ tuổi đang đứng. Nước mưa ào ào rơi xuống, hắn không che dù, cả người ướt đẫm, dung mạo trắng trẻo như trở nên trong suốt, xem ra càng ôn hòa tuấn tú, khí chất xuất chúng. Mưa rơi càng lúc càng lớn, hắn vẫn đứng ở đó, biểu hiện rất kiên định, như đang đợi người nào.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn, miệng vẫn dặn dò: “Dừng lại trước đi.”

Tiểu Điệp gần như muốn nhảy lên, giọng the thé nói: “Tiểu thư, người để ý đến hắn làm gì?”

Giang Tiểu Lâu như không nghe thấy, vỗ vỗ tay Tiểu Điệp, ra hiệu nàng không thể như vậy, lập tức xuống xe ngựa. Tiểu Điệp vội vã che dù cho nàng, bất đắc dĩ đi theo sát phía sau.

Tần Tư chờ trong mưa to đã lâu, gần như muốn té xỉu, lúc này lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu che dù chậm rãi đi tới. Nước mưa làm ướt gấu váy của nàng, dung nhan như ngọc ngày càng xin đẹp mượt mà. Nhất thời trong lòng hắn mừng như điên, hắn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, âm thanh uyển chuyển: “Tiểu Lâu.”

Hai chữ này khác nào tiếng thở dài, mang theo tình cảm phức tạp. Trong lòng Giang Tiểu Lâu âm thầm trào phúng đối phương vô sỉ, biết rõ Đào Hoa Các là con đường phải đi để về Giang phủ, hắn đứng ở đây là cố ý cho nàng nhìn thấy mà, đến lúc này còn không quên giả vờ thâm tình? Buồn cười.

“Tần công tử chờ ở đây, chắc là đã ba canh giờ rồi?”

Tiểu Điệp sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tần Tư, vô cùng cảnh giác. Sở Hán ở phía sau xe ngựa cũng lẳng lặng đi theo, mắt nhìn chằm chằm.

Tần Tư gật đầu: “Không sai, ta đã chờ ba canh giờ, ta tin nhất định nàng sẽ đến.”

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười: “Có lòng tin là ta sẽ đến sao?”

Tần Tư còn đứng trong mưa, khắp toàn thân ướt sũng, vô cùng chật vật, âm thanh lại thâm tình vô hạn: “Tiểu Lâu, ta chỉ muốn tạm biệt nàng thôi.”

Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo, suy tư nhìn hắn, một lúc lâu không nói gì.

Trong lúc đó vẻ mặt Tần Tư vô cùng đau khổ: “Hy vọng nàng cho ta cơ hội, để ta nói với nàng hai câu. Hai câu là được rồi, ta sẽ không quấy rầy nàng quá lâu đâu…”

Giang Tiểu Lâu không phản đối, Tần Tư vui mừng: “Ta đã chuẩn bị một gian phòng, xin mời.”

Thấy hai người họ tiến vào trà lâu, Tiểu Điệp vội đi theo, đồng thời không quên phất tay một cái với Sở Hán đang ở ngoài hành lang, ra hiệu hắn nhất định phải theo sát, tuyệt đối không được để cho Tần Tư có cơ hội làm bậy.

Tiến vào nhã thất, Tần Tư nhìn Giang Tiểu Lâu, chỉ vào một đĩa bánh ngọt trên bàn, ôn nhu nói: “Nàng nhìn đi, đều là món nàng thích.”

Ánh mắt của Giang Tiểu Lâu đảo qua trên bàn: “Trí nhớ Tần công tử thật tốt.”

Tần Tư vô cùng ôn nhu: “Ta đột nhiên nhớ được, mỗi lần đến sinh nhật ta, nàng đều tự mình làm thức ăn, chọn rượu ngon, còn giúp ta chọn giấy và bút mực, những thứ đó ta đều giữ lại, thật ra… ta chưa từng có ngày nào quên nàng.”

Người bên ngoài nhìn thấy dĩ nhiên cho rằng hắn vẫn một mảnh thâm tình với Giang Tiểu Lâu như trước, Giang Tiểu Lâu xem ở trong mắt, trong lòng chỉ cười lạnh, Tần Tư vô cớ lấy lòng nhất định là có mưu đồ. Nàng chỉ thể hiện thái độ hờ hững, cầm một ly rượu lên thưởng thức.

Tần Tư xảo diệu quan sát vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, nếu nàng thật sự thủ hạ lưu tình với hắn, nói rõ rằng tuy nàng muốn báo thù, nhưng lại chưa quên tình cũ với hắn. Nam nhân chính là tự tin và hư vinh như vậy, mặc kệ hắn có bao nhiêu thông minh gian xảo, bản chất chính là như thế.

“Tiểu Lâu, ta kính nàng, yêu nàng, từng giờ từng khắc đều muốn ở bên nàng, nhưng ý trời trêu người, tạo nên cục diện như bây giờ, ta cũng biết ảo tưởng này là không thể thực hiện. Nàng thù ta sâu như biển, mà ta cũng mất đi một muội muội, giữa chúng ta cách trở tầng tầng…”

Giang Tiểu Lâu như cười mà không cười: “Đã như vậy, Tần công tử cần gì hẹn ta đến đây?”

Tần Tư ôn hòa chân thành: “Ta đã dâng tấu lên Thái tử, ba ngày sau sẽ từ quan rời kinh, hôm nay ta chỉ muốn có được chút thời gian tốt đẹp với nàng lần cuối, để quãng đời còn lại có cái mà tưởng niệm.”

Giang Tiểu Lâu lại có ba phần kinh ngạc: “Tần công tử muốn từ quan?”

Tần Tư mặt đầy bi thương, giữa lông mày ẩn giấu một chút tự giễu, lại có thêm thâm tình vô hạn các loại tình cảm phức tạp lóe lên rồi biến mất. Hắn kềm chế nỗi sầu trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ta đã không còn mặt mũi ở lại triều đình, huống chi lòng ta cũng rất áy náy với nàng, cái này trả lại cho nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ cho ta, đừng hận ta nữa. Từ nay núi cao nước xa, mãi mãi ly biệt, nàng hãy bảo trọng.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn nói ra lời thề son sắt, phảng phất như thật sự phải đi xa, không khỏi nghi ngờ vô cùng. Tần Tư si mê quyền thế là chuyện nàng biết rõ, chẳng qua chỉ vì chút đả kích là muốn từ bỏ tất cả, có thể sao? Không, giang sơn đễ đổi bản tính khó dời, Tần Tư là kẻ tham lam, hắn hao hết công sức mới được địa vị như ngày nay, chắc chắn sẽ không cam tâm dừng tay như vậy. Hôm nay hắn giả vờ ở đây là vì cái gì, muốn nàng buông tha hắn sao?

Tần Tư suy sắc nhíu mày: “Nàng vốn là một nữ tử ôn nhu tú nhã, đều chỉ yên lặng mỉm cười, ai cũng yêu thích, nhưng hôm nay ánh mắt xinh đẹp lại lạnh lẽo như băng tuyết, là ta đã làm nàng thay đổi, xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Trên mặt của hắn lộ ra biểu hiện cực kỳ đau khổ tuyệt vọng: “Ta rất hối hận, thật sự rất hối hận, nếu không phải vì một ý nghĩ sai lầm lúc trước, sẽ không đến nước này…” Nói xong câu nà, hắn khép chặt mắt lại, phảng phất như cố kềm nén nỗi đau.

Giang Tiểu Lâu nhìn sắc mặt xám trắng của hắn, trong nháy mắt trở nên rất tiều tụy, liền chỉ nhìn hắn chằm chằm không nhúc nhich, ánh mắt còn lạnh hơn lúc nãy ba phần.

“Ta thật sự hy vọng có thể trở lại như lúc ban đầu, nhưng ta biết không thể, mọi thứ không thể quay lại được nữa.” Âm thanh Tần Tư vang vọng trong gian phòng yên tĩnh, tiếng bi thương tuyệt vong như tiếng đỗ quyên than thở.

Vốn dĩ Tiểu Điệp tràn ngập căm ghét với Tần Tư, nhưng hiện giờ thấy hắn hối hận đau khổ như vậy, đặc biệt là gương mặt tuấn tú xám như tro, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một mỹ nam tử như vậy ở trước mắt mình cúi đầu hối hận, trái tim của nàng phảng phất như nhói lên, có chút đau đau. Nàng nhìn Giang Tiểu Lâu, thầm nghĩ, nếu Tần công tử chân thành hối cải, tiểu thư cũng tha thứ cho hắn, chuyện này xem như là giải quyết xong.

Thấy Giang Tiểu Lâu không hề có cảm xúc, không chút phản ứng. Sắc mặt Tần Tư bi thảm, há miệng mà không phát ra được âm thanh nào, yết hầu như bị nghẹn lại, hắn hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Đây là tài sản cuối cùng của Tần gia, xem như là lễ vật chia tay của ta dành cho nàng.”

Quả thật hắn đẩy một cái hộp tới, mở ra trước mặt nàng, bên trong là khế đất, khế nhà của Tần phủ, cùng với một ít đất đai còn sót lại.

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Tần công tử, nếu giao những thứ này cho ta, về sau ngươi làm sao mà sống?”

Tần Tư nghe vậy hai mắt dần đỏ lên, phảng phất như đang cố đè nén tâm tình kích động, nhìn chăm chú nàng, nói: “Ta sẽ có cách của mình, cùng lắm thì làm một thầy giáo dạy học ở nông thôn, cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.”

Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Công tử đúng là uống nhiều rồi, bắt đầu ăn nói linh tinh.”

Tần Tư thấy nàng không tin, sắc mặt hoảng loạn: “Không, không phải do uống nhiều, đây là chuyện ta vẫn muốn làm. Nàng không chịu tha thứ cho ta, đúng, ta là tên súc sinh không đáng tha thứ, là ta hại nàng thành ra nông nỗi này, đây là lý do nàng ghét ta, nhưng ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi. Điềm Nhi chết ta cũng rất đau lòng, ta biết nàng ở sau lưng bày ra tất cả, nhưng ta có thể nói gì đây, là do ta gheo gió gặt bão thôi. Tiểu Lâu, ta không hận nàng, thật sự không hận, thù hận sẽ làm người ta mờ mắt, cảm thấy ngày càng đau khổ, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng. Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì nàng, xin nàng thủ hạ lưu tình, không truy cứu nữa.”

Bên môi Giang Tiểu Lâu mang theo lạnh lùng chế giễu, chỉ đứng yên nhìn đối phương, không nhúc nhích chút nào.

Gương mặt tuấn tú của Tần Tư chảy ra hai hàng lệ, tỏ vẻ vô cùng đau khổ, cả người run rẩy cầu xin.

Tiểu Điệp không nhịn được nói: “Tần công tử, ngươi không nên kích động như vậy, uống nước đi đã.”

Tần Tư lại đứng lên: “Những gì muốn nói ta đã nói, muốn làm cũng đã làm, Tiểu Lâu, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ở kiếp này, ta chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn khắc ghi hình bóng nàng vào tim, cáo từ.” Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của hắn, nhất thời có chút sửng sốt, không lẽ con người có thể hối cải thật sao, là do nàng nghĩ về Tần Tư quá xấu xa? Chà chà, đúng là khiến người ta thán phục.

Một bước, hai bước, ba bước, ngay khi tay của Tần Tư rơi vào trên then cửa, hắn đột nhiên xoay người, nhìn Giang Tiểu Lâu, thê lương nói: “Tiểu Lâu, nếu được, nàng có thể đàn một khúc Đào Yêu vì ta không?”

Giang Tiểu Lâu sững sờ, Đào Yêu là ca khúc nàng từng yêu thích nhất, cũng là ca khúc mà cha nàng cầm tay dạy nàng đàn. Từ khi Giang gia lụn bại, nàng đã rất nhiều năm không đàn bài đó nữa.

Tần Tư thật sâu nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy bi thương: “Ta chỉ mong được nghe lại lần cuối cùng.”

Giang Tiểu Lâu không hề đồng ý, Tần Tư đang muốn nói gì đó đột nhiên ho sặc sụa, phảng phất như muốn hoa ra cả tim phổi, sắc mặt đỏ bừng. Giang Tiểu Lâu đang muốn nói gì đó, đã thấy Tần Tư phun một ngụm máu ra ngoài. Tùy tùng lập tức hoảng loạn, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, giúp vỗ lưng thông khí. Qua một lúc lâu, Tần Tư mời ngừng ho, chậm rãi thẳng người lên, phảng phất không còn khí lựa.

Tùy tùng khổ sở cầu xin: “Giang tiểu thư, công tử nhà ta bị mất ngủ đã lâu, người chỉ mong tiểu thư gảy một khúc đàn cuối cùng, chuyện này cũng không được sao?”

Tiểu Điệp cũng rất không đành lòng, nhìn Giang Tiểu Lâu, không nhịn được nói: “Tiểu thư, người đàn một khúc đi, xem như là kết thúc mọi chuyện.”

Tần Tư ngập tràn chờ mong nhìn Giang Tiểu Lâu, dặn dò tùy tùng nói: “Mang đến.”

Tùy tùng lập tức dâng lên một cây tỳ bà, Tần Tư cười nói: “Đây là đàn nàng thường dùng lúc trước, còn nhớ không?”

Giang Tiểu Lâu tiếp nhận tỳ bà, hai tay không tự chủ được nhẹ nhàng mơn trớn. Không sai, đây là cây đàn nàng yêu thích, là phụ thân tự mình thiết kế điêu khắc để tặng cho nàng, hoa mẫu đơn trên đó thể hiện tình cảm của phụ thân dành cho nàng, một góc đàn còn có vết trầy do nàng làm hỏng. Đây không phải là kỷ niệm với Tần Tư, mà là đồ vật phụ thân lưu lại, không ngờ lại được giữ gìn tốt như vậy, nàng còn tưởng rằng đời này sẽ không được nhìn thấy nữa…

Giang Tiểu Lâu hiện ra một tia hoài niệm, Tần Tư tận dụng thời cơ nói: “Không phải chỉ đàn vì ta, mà là vì quá khứ của nàng, bắt đầu từ hôm nay, tất cả đều sẽ thành hồi ức, để ta giữ lại hồi ức này sống hết một đời, có được không?”

Đây là đàn của phụ thân… Giang Tiểu Lâu căn bản không để ý Tần Tư nói gì, trong đầu chỉ hiện lên nụ cười của phụ thân, ngón tay không tự chủ được chạm vào dây đàn. Đúng lúc này cửa bịch một tiếng bị đẩy ra, một nam tử cẩm y đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Tuyệt đối không được động vào dây đàn.”

Giang Tiểu Lâu sững sờ, Tạ Liên Thành đã bước đến, đoạt lấy cây đàn trong tay Giang Tiểu Lâu. Tiếng nói của hắn lạnh như băng giá: “Tần công tử, dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, không thấy xấu hổ sao?”

Sắc mặt Tạ Liên Thành như ngọc, mắt như hồ sâu, đứng ở đó như người trong tranh, mặt mày có một loại phong tình không nói ra được, nhưng mà đáy mắt tràn ngập phẫn nộ, âm thanh như hầm băng.

Giang Tiểu Lâu chưa từng thấy hắn cóvẻ mặt như vậy, nhất thời choáng váng.

Tần Tư lớn tiếng nói: “Tạ Liên Thành, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, lẽ nào ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ta ngươi cũng không chấp nhận được sao?”

Tạ Liên Thành chỉ vào dây đàn: “Tiểu Lâu, Tần Tư sai người phỏng chế lại cây đàn tỳ bà này, mài cho dây đàn thật sắc bén, nếu nàng không cẩn thận cắt đứt tay, độc trên dây đàn sẽ thấm vào máu, không quá nửa khắc nàng sẽ mất mạng.”

Tiểu Điệp sắc mặt đại biến, tức giận nói: “Tần Tư, ngươi lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, tiểu nhân bỉ ổi.”

Sắc mặt Tần Tư cực kỳ khó coi, hắn không ngờ mưu kế của mình lại bị Tạ Liên Thành nhìn thấu, bất kể Giang Tiểu Lâu có còn giữ tình cũ với hắn hay không, nàng vẫn là người hoài cựu, tỳ bà này là năm xưa Giang Thừa Thiên chế tạo cho nàng, nàng rất thích nó, thường âm thầm sờ nắn nó. Giang Tiểu Lâu rời khỏi Tần phủ, tỳ bà đã sớm bị Lưu Yên xử lý, Tần Tư liền cho người phỏng chế lại một cái. Dựa vào hoài niệm của Giang Tiểu Lâu với Giang Thừa Thiên, nhất định sẽ không tự chủ được mà xoa đàn hoặc biểu diễn một khúc nhạc. Chờ khi dây đàn cắt đứt ngón tay nàng, độc tính sẽ xâm nhập ngay vào cơ thể.

Đáy mắt Giang Tiểu Lâu hiện ra ngọn lửa hừng hực căm hận: “Không hổ là huynh muội, thủ đoạn giống hệt nhau.”

Tần Tư và Tần Điềm Nhi có tâm địa độc ác như nhau, cái khác chính là, hắn độc ác hơn, thậm chí biết cách lợi dụng lòng người hơn, biết nắm lấy nhược điểm của đối phương, không chút do dự mà triệt để hạ gục đối thủ. Cái gọi là khế nhà khế đất, đều là đồ giả, dùng để gạt Giang Tiểu Lâu.

Tần Tư cười lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Cáo từ.”

Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, lại nắm lấy tay nàng, cẩn thận xem xét: “Lúc nãy không có bị thương chứ?”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn sốt ruột như thế, lập tức rút tay ra khỏi tay hắn, giả vờ lạnh nhạt nói: “Ta không có gì, nhờ có Tạ công tử tới đúng lúc. Nhưng mà, sao huynh phát hiện đàn này có vấn đề?”

Tạ Liên Thành hít sâu một hơi, như đang cân bằng tâm tình, âm thanh trầm thấp: “Hắn cố ý tìm đến một chuyên gia đàn tỳ bà, đòi làm gấp một cây, nhưng đưa ra một yêu cầu quái lạ, nhất định phải làm thành đồ cũ. Sau đó ta nghe được từ vị sư phụ kia, biết Tần Tư cố ý yêu cầu mài dây đàn cho thật sắc bén, chuyện này sư phụ đó cũng chưa bao giờ gặp phải. Cho nên ta mới đoán đàn này có vấn đề.”

Ánh mắt nghi hoặc của Giang Tiểu Lâu rơi vào trên mặt đối phương: “Nhưng ta nghe nói cửa hàng ở Bình Châu xảy ra chuyện, công tử nên đi Bình Châu rồi chứ?”

Tạ Liên Thành nhất thời sửng sốt, một lúc lâu không nói ra lời.

Hoài An cười nói: “Công tử không ngừng không nghỉ chạy về, chính vì chuyện của Giang tiểu thư, người không cảm ơn một tiếng, còn truy hỏi công tử như là điều tra vậy đó.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, theo bản năng mà nhìn vào mắt Tạ Liên Thành. Giờ khắc này, ánh mắt hắn nhu hòa, nơi sâu xa như đang tỏa ra sương mù, trong lòng nàng hơi run run, không khỏi choáng váng một lúc lâu.
Bình Luận (0)
Comment