Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 98.2

Kim Ngọc Mãn Đường.

Giang Tiểu Lâu dặn dò xe ngựa dừng lại trước cửa, đi vào phòng khách, chỉ thấy được khách ngồi chật cả sảnh, không khỏi khẽ gật đầu. Vừa liếc nhìn đã thấy Hoài An đứng ở cầu thang ngó dáo dác, Giang Tiểu Lâu cười: “Đại công tử nhà ngươi ở trên lầu sao?”

“Vâng, công tử đang ở trên lầu.” Hoài An vui mừng, một đường chạy đi thông báo.

Tạ Liên Thành đang ngồi trong nhã thất, một thân thanh y mộc mạc, chỉ có ống tay áo là thêu hoa văn trúc tinh xảo. Hắn nghe tiếng ngẩn đầu lên là nhìn thấy nàng, theo bản năng mà cười lên.

Nụ cười của hắn trong suốt dưới ánh mặt trời, mang theo cảm giác khiến người ta hoa mắt.

Trong số các nam tử Giang Tiểu Lâu đã gặp, tướng mạo xuất sắc nhất chính là Cố Lưu Niên và Tạ Liên Thành. So sánh với nhau, nếu nói tướng mạo Cố Lưu Niên là thủy triều hung hăng hoa lệ, trong nháy mắt dâng cao khiến người ta chấn động, thì nụ cười của Tạ Liên Thành lại như ánh trăng sáng nhàn nhạt, trong sáng trầm tĩnh, trong lúc lơ đãng khiến người ta kinh diễm.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Mấy hôm nay cực khổ đại công tử, cảm tạ sự hỗ trợ của huynh.”

Tạ Liên Thành chỉ nhẹ nhàng cười: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng.”

Hoài An thầm bĩu môi, cái gì mà nhỏ, công tử không biết phí bao nhiêu công sức mới xử lý tốt chuyện làm ăn này, chuyện buôn bán của Tạ gia đã đủ bận rồi… Hoài An dĩ nhiên không dám nói ra, chỉ dám lầm bầm trong lòng. Mà Tạ Liên Thành lại đưa sổ sách cho Giang Tiểu Lâu, nói: “Nàng kiểm tra một chút, xem có vấn đề gì không.”

Giang Tiểu Lâu nhướng mắt, đẩy sổ sách lại hắn: “Sẽ không có vấn đề.”

Tạ Liên Thành choáng váng, chợt cười khẽ: “Hai ngày nay hình như vương phủ xảy ra rất nhiều chuyện, có thể cho ta biết không?”

Giang Tiểu Lâu trong lòng khẽ động, đôi mắt càng thêm tối, ngoài miệng lại nói: “Không có gì.”

Tạ Liên Thành lộ vẻ suy tư, nở nụ cười trầm thấp: “Thứ nhất, nàng là người hết sức cẩn thận, sẽ không tùy ý bỏ lại chuyện làm ăn của mình. Thứ hai, cái hố Khánh Vương phủ này rất sâu, nàng có thù trên người, quyết không thể vô cớ mà nhảy vào đó. Cho nên, tất cả đều cần một lý do hợp tình hợp lý.”

Đôi mắt của hắn rất trong, rất sáng, mang theo sức mạnh làm rung động lòng người, trái tim của nàng liền trở nên bình tĩnh, những nôn nóng bất an dần trở nên rất nhẹ, hoảng hốt cũng biến mất.”

Nàng suy nghĩ chốc lát mới trả lời: “Bọn họ bắt được một đám giặc cướp, nói là hung thủ giết chết Tuyết Ngưng.”

Tạ Liên Thành nhìn nàng: “Nói như vậy, nàng cũng không tin chuyện này?”

Giang Tiểu Lâu chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đúng, ta không tin.”

Hắn khẽ cười, nụ cười còn tuấn lãng hơn ánh trắng: “Nàng có thể không tin gì cả, chỉ cần tin tưởng trái tim mình.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Ta bỏ ra một số tiền lớn cũng không cạy được miệng Kinh triệu doãn, càng không biết bọn giặc cướp kia có lai lịch gì.”

Tạ Liên Thành yên lặng nhìn nàng nửa ngày, nhếch miệng: “Quả nhiên quan tâm sẽ bị loạn, cả nàng cũng rối rồi. Kinh triệu doãn không được, thì bắt tay từ người khác đi.”

Giang Tiểu Lâu sững sờ: “Ý huynh là ngục tốt? Không được, ta đã từng thử, những kẻ tham lam trước kia bây giờ lại rất quyết tâm, không có khe hở nào.”

Ánh mặt Tạ Liên Thành trầm lặng, âm thanh kiên định: “Bên trong nhà ngục của Kinh triệu doãn có nhiều phạm nhân, tội không nặng nhưng không thể lập tức thả. Những phạm nhân giàu có mỗi tháng có được một lần thăm người thân, đó chính là cơ hội truyền tin tức tốt nhất.”

Thân thể Giang Tiểu Lâu chấn động, sương mù trong lòng nháy mắt bị xé ra, lập tức hiểu được: “Ý huynh là… thông qua phạm nhân để tìm hiểu tình hình bên trong, sau đó lại thông qua người thân vào thăm để thả tin tức ra ngoài?”

Ánh mắt Tạ Liên Thành bình tĩnh: “Nàng rất thông minh, vừa nói đã hiểu.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Là ta quá nóng ruột, chuyện này cũng không nhớ ra.”

Thấy nàng muốn đứng lên ngay lập tức, Tạ Liên Thành nhẹ nhàng nói: “Không vội, bây giờ đang lúc sóng gió, chờ một chút hãy nói.”

Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Thời gian càng dài chứng cứ sẽ càng ít.”

Tạ Liên Thành trầm ngâm chốc lát, lắc đầu: “Việc này liên lụy không ít người, dù không có cách tiếp cận tin tức từ đám giặc cướp, nhưng cũng có thể tìm hiểu được tình hình. Chuyện này giao cho ta, ba ngày sau ta sẽ cho nàng câu trả lời thỏa mãn.”

Nàng hơi ngạc nhiên, nhất thời không nói tiếng nào.

“Tiểu Lâu”, hắn ngẩn đầu, gọi thẳng tên nàng, âm thanh vô cùng ôn nhu: “Nàng hoảng rồi.”

Âm thanh Giang Tiểu Lâu bắt đầu run:”Ta… ta hoảng rồi sao?”

Hắn vẫn chưa lập tức nói, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng, giờ khắc này đôi mắt của hắn sáng như ánh trăng duy nhất trong đêm tối, rọi sáng một vùng hoang vu hắc ám. Trong lòng Giang Tiểu Lâu, phảng phất có gì đang lay động.

“Tiểu Lâu, sự thông minh của nàng nằm ở chỗ nàng bình tĩnh, biết nắm lấy cơ hội người khác không nắm được, nhưng nếu nàng hoảng loạn, ưu thế sẽ không còn, kẻ thù sẽ tìm được nhược điểm của nàng, hiểu không?”

Ánh mắt của hắn rất trấn định, ôn nhu, rơi vào trong mắt Giang Tiểu Lâu, hóa thành động lực chống đỡ. Nàng đột nhiên có một loại ảo giác, người trước mắt này, vào thời khắc này, nàng chỉ muốn nắm chặt lấy, như một người chết đuổi vớ được nắm lục bình, hắn có thể giúp nàng, làm yên ổn trái tim nàng. Nhưng thoáng trong lúc đó, nàng bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, chợt nở nụ cười.

Không, trên đời này chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Công tử, huynh nói đúng, ta đã hoang mang, được huynh nhắc nhở ta đã biết mình phải làm gì, đa tạ.” Âm thanh của nàng còn lạnh hơn lúc nãy, nhưng lại có thêm vẻ trấn định.

Tạ Liên Thành nhạy bén nhận ra biến hóa của nàng, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: “Như vậy mới phải.”

Giang Tiểu Lâu trở lại Khánh Vương phủ, Mộ Vũ đang chuẩn bị đút thuốc cho Khánh Vương phi, Giang Tiểu Lâu tiến lên ba nước bắt lấy cái chén trong tay nàng.

Mộ Vũ cảm thấy khí lực kia rất lớn, nhất thời đau đến cau mày, trong lòng hơi kinh ngạc, hoang mang nói: “Ngài làm sao vậy?”

Giang Tiểu Lâu buông lỏng tay, ánh mặt trời chưa từng lưu lại chút ánh sáng nào trong mắt nàng, chỉ còn bóng đen nặng nề: “Ta có chuyện quan trọng cần bàn với Vương phi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Khánh Vương phi hơi gật đầu với nàng, lúc này Mộ Vũ mới nghi hoặc mà lui xuống.

“Tiểu Lâu, hôm nay con làm sao vậy, sao không cho ta uống thuốc?”

Giang Tiểu Lâu nhìn bà, vẻ mặt lạnh băng: “Vương phi, thuốc này người bắt đầu dùng từ khi nào?”

Vẻ mặt Khánh Vương phi đầy khó hiểu, do dự một lúc mới nói: “Thuốc này… bắt đầu dùng từ một tháng trước.”

Hô hấp Giang Tiểu Lâu hơi ngừng lại, sau đó giải thích như lời Phó Triêu Tuyên nói, Khánh Vương phi ngây người, chấn động nói: “Chu đại phu đã khám cho ta mười lăm năm, hắn hiểu rất rõ sức khỏe của ta, chưa từng có sai lầm…”

Giang Tiểu Lâu bất giác cười gằn: “Là sai lầm hay cố ý, Vương phi, người nên cân nhắc lại.”

Cả người Khánh Vương phi run lên, ngưng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, biểu hiện của nàng trịnh trọng, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng.

Âm thanh của Giang Tiểu Lâu lộ ra tiếc hận: “Nếu người cứ như vậy mà suy sụp, người khác sẽ nói người thương con quá độ, tinh thần bất ổn, không được bình thường. Khánh Vương phủ không thể có một nữ chủ nhân bị điên, đến khi đó Vương gia sẽ dùng lý do này để bỏ người, đúng không?”

Khánh Vương phi thê lương nở nụ cười, trầm giọng nói: “Không sai, nếu ta chết hoặc không đủ khả năng làm Vương phi nữa, bọn họ sẽ phế bỏ ta, cơ hội này, người nào đó đã chờ hơn mười năm…” Móng tay của bà hơi dài, trong thoáng chốc hai bàn tay nắm chặt lại, tất cả móng đều bị gẫy, âm thanh giòn giã vang lên đặc biệt kinh tâm: “Thuận phi, ta với ngươi thề không đội trời chung. Ta muốn lập tức tiến cung, nói hết mọi chuyện với hoàng hậu nương nương, cho dù làm lớn chuyện đến mức mọi người đều biết, ta cũng phải lấy lại công đạo.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu sáng sủa, âm thanh lại cực kỳ lạnh lẽo: “Vương phi vớt giận, Chu đại phu chắc chắn đã nhận số tiền lớn mới làm vậy, cho dù Vương phi nói ra, thuốc này lại không chứa độc dược, chẳng qua liều lượng nặng một chút, chỉ có thể nói là đại phu không cẩn thận. Cho người chứng minh được là hắn cố ý, lại không thể đẩy chuyện này lên người Thuận phi được, đừng quên, Khánh Vương cũng không tin người.”

Khánh Vương phi tức giận đến nói không ra lời, là bà vô năng, đều là do bà vô năng.

Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười, đôi mắt long lanh tỏa sáng: “Vương phi, tiểu nữ đã nói là đừng nóng ruột, đối phương càng vênh váo thì cơ hội của chúng ta càng nhiều, bây giờ… tiểu nữ cần người kiên trì.” Giang Tiểu Lâu nói được nửa câu lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo: “Vương phi, thế tử cầu kiến.”

Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, vội nói: “Cho nó vào.”

Hách Liên Nhạc từ từ xốc lên bức rèm, gần như đi sát vào góc tường, thân hình gầy nhỏ có vẻ rụt rè, gương mặt thanh tú càng không dám ngước lên.

Khánh Vương phi nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm giác mài sắt không thành kim, tại sao hai đứa con của Thuận phi đều văn võ song toàn, hài tử của mình lại ngu dốt như vậy, đúng là ông trời bất công. Bà cố nén chua xót, hỏi: “Con tới làm gì?”

Hách Liên Nhạc lắp bắp nhìn bà, đôi mắt ướt nhẹp nói không ra lời, thật ra mặt mũi hắn rất thanh tú, ngũ quan còn dễ nhìn hơn thiếu nữ. Đáng tiếc khi hắn đứng cạnh hai vị ca ca ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, liền hiện rõ vẻ thấp kém, luôn rụt đầu rụt cổ, bộ dạng sợ hãi gặp người khác. Giang Tiểu Lâu và hắn tiếp xúc mấy lần, nỗ lực nhưng hoàn toàn phí công, hoàn toàn không có cách thân thiết với hắn.

Giang Tiểu Lâu thấy hắn càng rụt rè kinh hoảng, lại nhẹ nhàng cười: “Thế tử đến thăm Vương phi sao?”

Khánh Vương thế tử đỏ hai mắt lên, nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Khánh Vương phi nghe nói là đến thăm mình, bất giác trong lòng ấm áp, vẻ mặt hòa hoãn: “Xin lỗi, mẹ lại mắng con rồi.”

Hách Liên Nhạc lại lắc đầu một cái, đôi mắt tràn đầy bất an, lông mì dài run run, đứng ở đó tay chân luống cuống.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhu hòa, thật ra thế tử không ngốc, chỉ là không đủ anh minh thần võ, không đủ nhanh mồm nhanh miệng, mới bị người ta khinh bỉ. Nếu hắn chỉ là con nhà bình thường, sẽ không bị người ta đem ra so với hai vị huynh trưởng.

“Nếu là đến thăm Vương phi, vậy thì đến gần một chút, nói hết những lời trong lòng ra.” Giang Tiểu Lâu cười nhẹt cổ vũ hắn: “Ngồi ở đây, trò chuyện với Vương phi đi.”

Hách Liên Nhạc quả thật nghe lời đi tới, ngồi trên ghế dài, vai không ngừng run rẩy, ngón tay cũng đan xen vào nhau, quả thật là căng thẳng bất an.

Âm thanh Giang Tiểu Lâu ngày càng ôn nhu: “Vương phi, tiểu nữ có việc ra ngoài trước.”

Khánh Vương phi đang muốn gật đầu lại thấy Hách Liên Nhạc đột nhiên đứng lên, ấp úng: “Chờ…chờ…”

Giang Tiểu Lâu dừng chân, ngoái đầu nhìn hắn: “Thế tử có chuyện gì sao?”

Bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt, cuối cùng hạ quyết tâm, bình tĩnh lại, mò mẫm trong ngực suốt nửa ngày, móc ra một tấm giấy nhăn nhúm. Tay của hắn giơ cao, nhưng đầu gắt gao cúi xuống, thậm chí không dám nhìn Giang Tiểu Lâu một cái.

Giang Tiểu Lâu nhận tờ giấy trên tay hắn, mở ra nhìn, nét chữ quen thuộc đến mức làm người ta kinh hãi.

“Tiểu Lâu, thấy chữ như thấy người, đây là lá thư đầu tiên ta viết cho muội, cũng là lá thư cuối cùng. Quay về Khánh Vương phủ… không phải là chuyện ta muốn, ngoại trừ mẫu thân, ai cũng ghét ta. Trong lòng ta rất bi thương, chỉ muốn được ở bên cạnh mẫu thân, nếu không làm được sẽ hối hận cả đời.” Phía sau là một chuỗi vết tích mơ hồ, giống như là dấu nước mắt, lòng Giang Tiểu Lâu rối rắm, lại tiếp tục đọc.

“Nhiều năm qua ta không thể tận hiếu với mẫu thân, sau khi ta rời đi, nhờ muội thay ta chăm sóc mẫu thân, thường xuyên thăm nom an ủi, để bà đừng vì ta mà bi thương. Chúng ta quen biết nhau, tuy không lâu nhưng tình cảm sâu đậm, cố ý nói những lời làm muội đau lòng, xin muội tha thứ. Đời của ta bất hạnh, số mệnh đã an bày, không liên quan đến ai khác. Tiểu Lâu, chúng ta hoàn toàn khác nhau, mọi chuyện của muội vẫn còn cơ hội, mong muội sớm quyết đoán, đừng phụ tấm lòng của người khác. Gần trong gang tấc, mà như xa tận chân trời, xin hãy bảo trọng.”

Khánh Vương phi không thấy rõ, không nhịn được hỏi tới: “Đó là cái gì?”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười với bà: “Chẳng qua là một bức tranh trẻ con.” Nói xong nàng nhét lá thư vào tay áo.

Trở lại phòng ngủ, Giang Tiểu Lâu lại mở lá thư ra, đọc lại nhiều lần, mãi đến khi Tiểu Điệp khuyên: “Tiểu thư, tuy Ly tiểu thư đã đi nhưng còn nô tì ở bên cạnh người.”

Giang Tiểu Lâu chỉ cong môi lên, vẻ mặt không biết là buồn hay vui: “Cảm ơn ngươi.”

Tiểu Điệp nghe xong vành mắt lập tức đỏ chót, nước mắt tuôn ào ào.

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp khóc, nước mắt từng giọt như chảy thẳng vào tim nàng. Đúng, mỗi người đều có quyền khóc, có thể phát tiết bi thương trong nội tâm mình. Nhưng mình lại không khóc, thậm chí một chút đỏ mắt cũng không, có thể thấy mình không phải là một nữ nhân bình thường. Giang Tiểu Lâu cúi đầu, nhìn lá thư trong tay, bất giác nhẹ nhàng xoa xoa nó: Tuyết Ngưng, nhanh thôi, ta sắp tìm được hung thủ giết tỷ rồi, tỷ kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút thôi.

Vừa hết kỳ hạn ba ngày, Giang Tiểu Lâu đúng hẹn đến Kim Ngọc Mãn Đường, liền thấy Tạ Liên Thành đứng ở cửa đợi nàng. Đang định nói chuyện, hắn đã đi bên bên nàng, đôi mắt trong như hồ nước mang theo ý cười: “Đi thôi.”

Xe ngựa chạy về hướng ngoại thành, mãi đến chạng vạng mới đến nơi. Đó là một nông trại vị trí cực kỳ hẻo lánh, cửa sổ hở, nóc nhà dột, có vẻ cực kỳ cũ nát. Trước cửa có mấy hài tử quần áo lam lũ đang chơi đùa, không khỏi dồn dập ngẩn đầu, tò mò nghiên đầu nhìn những người khác không mời mà đến.

Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, trên mặt kinh ngạc: “Đây là nơi nào?”

Vẻ mặt Tạ Liên Thành phức tạp, thở dài: “Nàng đi theo ta là biết.”

Ở nông trại có một phụ nhân trung niên mái tóc rối tung, xương gò má nhô cao, bà mặc một thân áo vải, bên hông có mảnh vá, trước ngực có một đứa bé, nhìn thấy có hai người lạ vào phòng, nhất thời kinh sợ, lập tức đứng lên cảnh giác nắm lấy cây dao chẻ củi bên cạnh: “Các người là ai?”

Bàn tay nắm dao của bà không ngừng run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy.

Tạ Liên Thành nhẹ giọng nói: “Vị đại tẩu này đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ là khách qua đường, không có ác ý.”

Nông phụ thấy thần sắc hắn ôn tồn, hình dáng tao nhã, hơi có chút an tâm, trên mặt vẫn tràn ngập ngờ vực: “Các người muốn làm gì?”

“Chúng tôi chỉ muốn xin một chén nước uống.” Hoài An thay thế chủ nhân hòa nhã nói.

Hai vị chủ nhân trước mắt, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp, gương mặt hiền lành, ôn nhu nho nhã, đúng là không giống người xấu. Nông phụ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Được, các người chờ một chút.” Bà thả dao xuống, xoay người đi đến chum nước bên cạnh lấy ra một cái chén vỡ, cẩn thận rót nước đưa tới.

Toàn bộ gian nhà vô cùng cũ nát, ngoại trừ một cái giường thì chỉ có một băng ghế, thứ duy nhất có thể coi là vật dụng chính là một cái tủ gỗ ở phía đông, thỉnh thoảng phát ra âm thanh chít chít, bề mặc cũng đã bóc ra loang lổ. Giang Tiểu Lâu không hiểu ý của Tạ Liên Thành, chỉ nghe Hoài An nói tiếp: “Đại tẩu ở nhà một mình, bọn nhỏ chạy chơi khắp nơi cũng không quản được, nếu không cẩn thận té ngã trên núi thì biết làm sao?”

Vẻ mặt nông phụ hòa hoãn lại: “Đều là trẻ con nhà nghèo, có gì mà quan trọng. Với lại, cha chúng nó đi vắng, một mình ta làm sao lo nổi.”

Tạ Liên Thành nói: “Không biết gia chủ đi đâu?”

Phụ nhân kia dường như bị nhắc tới chỗ thương tâm, quay đầu đi lau nước mắt.

Tạ Liên Thành nói: “Tương phùng là hữu duyên, nếu đại tẩu đã cho bọn ta chén nước, có ân tất báo, ta xin được nghe phiền não của đại tẩu.”

Nông phụ kia khóc không thành tiếng: “Trượng phu ta…” Bà nói đến đây dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Có người nói bọn họ ăn cắp đồ của vương phủ, bị bắt vào tù rồi.”

Hoài An làm ra bộ dáng trợn mắt há mồm: “Thì ra chính là các người trộm xe ngựa của vương phủ.”

Nông phụ cả kinh sắc mặt trắng bệch: “Không có không có, bọn ta làm sao dám cướp đồ của vương phủ, đều là vu oan.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu từ từ trở nên nghiêm nghị, lần đầu tiên mở miệng nói: “Nhưng ta nghe nói… họ đã nhận tội rồi.”

Nông phụ nhổ xuống đất một cái: “Phì, đều do bọn khốn kiếp đó, ngang nhiên vu oan cho tướng công ta. Bọn ta chỉ kiếm được một ít bạc vụn, làm sao dám động đến xe ngựa của vương phủ, chẳng phải là điên rồi sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn bà chằm chằm: “Các người không có giết người?”

Nông phụ bị ánh mắt của nàng dọa sợ: “Dĩ… dĩ nhiên, bọn ta là nông dân thành thật, nếu không phải ruộng đất bị tham qua chiếm đoạt thì cần gì đi làm giặc? Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu, bọn ta chỉ muốn sống, bất đắc dĩ mới phải cầm cuốc đi ăn cướp. Cướp được tiền là đủ, ai lại muốn liều mạng? Giết người thì phải đền mạng đó. Ngày xưa bọn họ cũng chỉ dám trốn trong khu rừng nhỏ để cướp của những người đi một mình, làm gì dám chạm vào xe ngựa của vương phủ, không lẽ là muốn chết hay sao?”

Nụ cười Giang Tiểu Lâu trở nên lạnh lẽo, Thuận phi, chỉ là vài nông dân nghèo đến không sống nổi, vũ khí trong tay chỉ là mấy cái cuốc, đó là bọn giặc cướp cùng hung cực ác mà ngươi nói sao?
Bình Luận (0)
Comment