Xương Rồng Đốt Rương

Chương 1

Núi Ngọ Lăng, Tương Tây.

Đã gần nửa đêm, mưa lớn tầm tã, tiếng sấm đì đùng lướt qua mái hiên, hết đợt này lại tới đợt khác, cửa lớn hướng ra đường cái dưới tầng một khách sạn Vân Mộng Phong để mở một nửa, trong sảnh lớn ánh đèn mờ tối, chính giữa sảnh bày một cái bàn dài, bên trên đặt ngang một cái thớt gỗ bản lớn chất đống vô số những quả ớt tươi đỏ chói lọi.

Ông chủ khách sạn, Liễu Quan Quốc, một tay cầm một con dao sáng loáng, không ngừng xắt xuống nghe cộc cộc, trên khẩu trang dính không ít nước ớt. Bầu không khí ẩm thấp do mưa lớn bao bọc lấy hơi ớt cay xè vọt lên sà xuống, hun cho Liễu Quan Quốc phải nheo mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn thành từng vệt, kéo dài chui vào tóc mai.

Lại một tia chớp nữa rạch ngang bầu trời, mạ lên cảnh vật bên ngoài cánh cửa một lớp nước màu sáng bạc. Liễu Quan Quốc vô thức ngước mắt, ánh sáng chớp lóe chỉ trong một tích tắc, gã chỉ kịp nhìn thấy xa xa lập lòe bóng núi mù mịt.

***

Núi Ngọ Lăng thuộc huyện Ngọ Lăng, là một khu thắng cảnh mới được khai phá, gần núi thì ăn của núi, người trong huyện ào ào đổ xô đi mở hai loại dịch vụ, một là cho thuê xe du lịch, hai là mở nhà nghỉ khách sạn.

Con đường nơi khách sạn Vân Mộng Phong nằm trên cách khu thắng cảnh không xa, kề sát dưới chân núi, trông như một cái đai quấn lấy núi, mở cửa sổ ra, đập vào mắt chỉ toàn núi là núi, đến cả phòng bếp phòng vệ sinh cũng có view hướng ra núi, bởi vậy mà nhà nào nhà nấy đều xây lầu mở khách sạn, diện tích đất bề ngang không đủ để mở rộng thì chồng lên theo chiều dọc mà phát triển, cái cao cái thấp, cái chật cái hẹp, chen chúc dọc theo con đường, nhìn rất bắt mắt.

Hậu quả của cung vượt quá cầu là nhà nào kinh doanh cũng ảm đạm.

Đêm nay, Vân Mộng Phong chỉ có ba vị khách, song cũng không phải bởi đang mùa vắng khách nên mới hiu quạnh như vậy mà là vì một tuần trước, Liễu Quan Quốc đã ngừng nhận đặt phòng trên mạng qua các nền tảng online như ctrip.com hay qunar.com các loại. Gã thuê người về quét dọn lau rửa, phun thuốc diệt gián, đổi bóng đèn nâng cấp tốc độ đường truyền, chỉ vì một mục đích.

Nghênh đón lão đại.

Nghĩ tới đây, Liễu Quan Quốc bất giác ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tiếng dao xắt theo đó cũng giảm độ xuống, rất sợ tiếng tạp âm này quấy rầy tới quý nhân.

Kỳ thực khách tới trọ ở tầng ba, cách đại sảnh nguyên một tầng, lại thêm mưa gió sấm sét ngập trời, căn bản cũng chẳng thể nghe được gì.

Xắt thêm một lúc, điện thoại trong túi quần chợt đổ chuông, có tin nhắn tới.

Vừa hay, sẵn tiện nghỉ một lát vậy, Liễu Quan Quốc bỏ dao xuống, tháo khẩu trang ra, tay dính nước ớt vừa cay vừa nóng. Một tay gã lau vào quần, tay còn lại thò hai ngón vào túi, móc cái điện thoại ra.

Ngập màn hình là tin nhắn trong nhóm chat “Hộ núi Ngọ Lăng”, Liễu Quan Quốc không nhanh không chậm đọc một lướt từ trên xuống dưới.

***

[Thẩm Vạn Cổ]: @Liễu Quan Quốc, lão đại tới chưa?

[Khưu Đống]: Chắc là tới rồi chứ, hồi chiều tôi có nghe người ta nói là có một chiếc SUV lớn chạy đến cửa Vân Mộng Phong.

[Lưu Thịnh]: Người đẹp không?

[Thẩm Bang]: Đương nhiên rồi.

[Lưu Thịnh]: @Thẩm Bang, ông thấy rồi à?

[Thẩm Bang]: Tôi chưa thấy, nhưng lão đại là bộ mặt của quỷ non mà, sao có thể xấu được? Quá xấu thì bà cố tổ sao chịu bằng lòng?

Bắt đầu từ câu đó, màn hình nhóm chat về sau chỉ toàn spam ảnh của bà cố tổ, có tranh thủy mặc, có tranh công bút (*), tranh sơn dầu, thậm chí còn có cả ảnh tượng điêu khắc, đoán chừng đều là lâm thời tìm kiếm.

Liễu Quan Quốc nheo mắt xem từng hình.

(*) Công bút là lối vẽ tranh chi tiết tả thực của Trung Quốc, đối lập với phong cách vẽ tranh mang tính chấm phá ước lệ.

***

Bà cố tổ chính là quỷ non.

Cái tên quỷ non có nguồn gốc từ “Sở từ – Cửu ca”, Tam Lư đại phu Khuất Nguyên đã dùng bút pháp lãng mạn phác họa nên một nữ yêu xinh đẹp, ma mị, yểu điệu trong núi, nghe nói nàng tư thái uyển chuyển, thân khoác dây mây, cưỡi báo đen đi lại trong núi thẳm, đi tới đâu, muông thú hàng phục tới đó, bởi vậy nên người đời sau vẽ tranh quỷ non gần như đều thống nhất là mỹ nhân và dã thú: mỹ nhân tất nhiên là mảnh mai yêu kiều, ăn mặc mát mẻ, nói chung không phải là tạo hình phụ nữ đàng hoàng rồi, còn dã thú thì không báo cũng hổ, dáng vẻ hết sức hung dữ, hình ảnh phải có sự đối lập thật mạnh mẽ thì mới kích thích được thị giác.

Liễu Quan Quốc nhả lời tiếp lửa.

[Liễu Quan Quốc]: Mạnh Thiên Tư kiểu cách lắm, cứ như minh tinh ấy, dẫn theo trợ lý rồi còn cả thợ trang điểm nữa.

Trong nhóm đã sẵn náo nhiệt, gã vừa nói câu này ra, lập tức bùng nổ.

[Thẩm Vạn Cổ]: Lão đại thế là giản dị lắm rồi, minh tinh bây giờ ra cửa có ai là không dẫn theo năm sáu trợ lý đâu, tôi nghe nói còn có người dẫn cả gia sư với bác sĩ dinh dưỡng theo nữa.

[Thẩm Bang]: Đúng đó, lão đại cũng có phải là không có tiền đâu, mỏ núi trong nhà không nhiều lắm, bảy mươi bảy quặng thôi chứ nhiêu, nếu không phải nhà nước theo chủ nghĩa xã hội, đề cao tinh thần khiêm tốn thì lão đại hoàn toàn có thể làm nguyên một cái máy bay tư nhân bay tới rồi.

[Khưu Đống]: @Thẩm Bang, không cần thiết thì đừng nhắc tới mỏ, tôi nghe nói chat trên mạng có theo dõi đấy.

[Lưu Thịnh]: Không sao, cũng chẳng phải từ nhạy cảm gì.



Liễu Quan Quốc không bàn luận thêm, lần này gã được ủy nhiệm tiếp đón nên có phần phổng mũi kiêu ngạo, nói gì cũng tiếc chữ như vàng, vô cùng hưởng thụ cảm giác chỉ hơi lộ tiếng ra cũng được tung hô này.

Nhóm Mạnh Thiên Tư đã tới từ chiều.

Khi đó còn chưa trở trời, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là tối sẽ mưa lớn, ánh chiều tà như vàng nung chảy, rót vào mây, rót lên đỉnh núi, lên mái nhà, xuống mặt đường, vừa hay càng tô điểm thêm cho bầu không khí nghênh đón nhân vật quan trọng.

Liễu Quan Quốc nắm chặt điện thoại đứng ở cửa Vân Mộng Phong ngóng chờ, sau một hồi nhận sai mấy cái xe, lòng bàn tay túa đẫm mồ hôi, rốt cuộc cũng trông thấy một chiếc SUV lớn màu đen lái tới.

Xe đỗ lại, người đầu tiên đi xuống là trợ lý của Mạnh Thiên Tư – Mạnh Kình Tùng.

Mạnh Kình Tùng chừng ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, dáng người cao gầy, đuôi mắt hơi cụp xuống, đa số thời gian cả người đều trông không có chút tinh thần gì nhưng chỉ cần ngước mắt lên là con ngươi lập tức bắn ra những tia sáng lạnh lẽo sắc sảo đến là tinh anh.

Liễu Quan Quốc kích động đến nín cả thở: Làm trợ lý còn có khí chất như thế, đến lúc lão đại ra sân trời đất chắc thất sắc luôn mất.



Liễu Quan Quốc mới chỉ thất thần một giây thôi mà tin nhắn trong nhóm chat đã nhảy ra ầm ầm rồi.

[Thẩm Bang]: Ngày mai là lão đại mời khách đúng không? Chúng ta có thể ngồi ăn cùng không?

[Thẩm Vạn Cổ]: Nghĩ nhiều thế, đến lượt ông chắc? Vả lại, mời khách chỉ là mặt ngoài thôi, bản chất là bạn bè khắp chốn ở Tương Tây tới viếng thăm lão đại, củng cố tình hữu nghị.

[Lưu Thịnh]: Bạn bè phải bỏ chút máu ra chứ?

[Thẩm Bang]: Đúng đó, đã tay không tới cửa lại còn ăn cơm chùa, không biết xấu hổ à?

[Lưu Thịnh]: Cũng khó tặng được quà gì lắm, dù sao lão đại cũng chẳng thiếu gì. Còn tặng vàng bạc đá quý gì đó thì quá tục rồi!

[Thẩm Vạn Cổ]: Tục chết đi được! Dám tặng như thế chúng ta phải tặng lại gấp mười cho hắn nhục chết đi!

[Lưu Thịnh]: Mẹ kiếp, tôi cũng muốn bị sỉ nhục như vậy!

[Khưu Đống]: +1

[Thẩm Bang]: +10086…



Liễu Quan Quốc không nhanh không chậm, một lần nữa tiếp lửa.

[Liễu Quan Quốc]: Mạnh Thiên Tư mang theo một thợ trang điểm nam, đẹp trai lắm, hai người đứng với nhau trông rất đẹp đôi.

Thợ trang điểm tên là Tân Từ, hai mươi sáu tuổi, cao tầm mét tám, đuôi mắt dài mảnh, mũi rất cao, để tóc dài, có điều trông vẫn rất dương cương tuấn tú, nhìn hơi giống Trịnh Y Kiện trong “Người trong giang hồ” rất nổi tiếng những năm chín mươi, quần áo màu trắng rộng thùng thình mặc trên người hắn trông rất ra gì, rất có khí chất, lúc đó Liễu Quan Quốc còn băn khoăn không biết có phải là bạn trai của Mạnh Thiên Tư hay không.

Quả nhiên, lại thổi bùng lên một đợt sóng mới.

[Thẩm Vạn Cổ]: Không thể tìm người cùng phái sao? Thợ trang điểm nữ khó mời lắm à?

[Thẩm Bang]: Không nảy sinh tình cảm gì đó chứ, cái kiểu ngày ngày trang điểm, sớm chiều mặt đối mặt bôi bôi trát trát này… Về mặt tình cảm, tôi không chấp nhận nổi lão đại thông gia với người phàm, người nghèo hơn cô ấy và người xuất gia.

[Khưu Đống]: Chắc là không đâu, khoảng cách sinh ra cái đẹp mà, quá gần nhau sẽ không còn thấy nhau có vẻ gì thần bí đáng tìm hiểu nữa.

[Thẩm Vạn Cổ]: Mong là lão đại lý trí, kiềm chế, cơ trí, không để bị sắc đẹp không môn đăng hộ đối lay động.

[Lưu Thịnh]: Thật hết chịu nổi các ông, thợ trang điểm thì sao? Nghề nghiệp không phân biệt đẳng cấp, thợ trang điểm sánh đôi với lão đại cũng tốt mà, một người đàn ông có giá trị nhan sắc cao đứng sau lưng lặng lẽ ủng hộ cho lão đại.



Thường nói phụ nữ lắm chuyện, thực ra đàn ông mà hứng lên thì cũng chẳng kém là bao. Liễu Quan Quốc đang xem đến đoạn náo nhiệt thì Khưu Đống chợt quăng ra một câu.

Chính câu này đã khiến cả nhóm chat đột ngột lạnh ngắt.

[Khưu Đống]: @Liễu Quan Quốc, anh Liễu, biết tại sao lão đại tới Tương Tây không? Chỗ mình bị cho ra rìa cũng phải hai, ba trăm năm rồi ấy chứ nhỉ?

Câu này là thật.

***

Quỷ non ở chỗ Liễu Quan Quốc có hai khái niệm một rộng một hẹp.

Nghĩa rộng là những người trong nhóm này đều có thể gọi là quỷ non, còn gọi là “hộ núi”, “con tê tê”, tên sao nghĩa vậy, xuyên núi băng rừng, đời đời dựa núi kiếm ăn, ít nhiều đều có chút kỹ năng mật, hành sự khiêm tốn, lặng lẽ làm giàu, không nói với người ngoài.

Mà nghĩa hẹp thì là chỉ một nhóm người nhỏ chân chính được núi “chọn trúng”, có thiên phú dị bẩm, cùng mạch máu cùng hơi thở với núi, có thể vào những nơi sâu thẳm mà người thường không thể tới được trong núi, thu thập được mỏ núi mà không để người khác biết, nhóm người này cũng chia thành cấp độ, còn giới hạn số người – thường ví núi theo bộ phận cơ thể người, từ thấp đến cao lần lượt gồm hai người vai núi, hai người tai núi, hai người mày núi, một người tóc núi.

Tóc núi vẫn chưa phải là cao nhất, thời xưa trên tóc còn có mũ, được coi là vua là thánh, bởi vậy nên trên tóc núi còn có một ngai vàng quỷ non, tất nhiên cũng là đỉnh chóp của nhóm người đó.

Nhưng người đầu tiên phân cấp cho quỷ non hiển nhiên đã quên mất một việc: vai núi tai núi các loại đều chỉ có hai chữ, đọc lên rất gọn gàng thuận miệng, nhưng người ở vị trí cao nhất kia thì…

Gọi người ấy là “ai kia ngồi trên ngai vàng quỷ non” thì quá dài quá khó đọc mà gọi tắt là “ngai vàng quỷ non” thì nghe như cái ghế thành tinh ấy, quả thực là khó xử – không ai cho ra được một đáp án tiêu chuẩn mà ngược lại để mọi người được tự do phát huy, chẳng hạn như bọn Liễu Quan Quốc thì hình thành nên thói quen gọi là “lão đại”.

Lão đại nhiệm kỳ mới nhất tất nhiên chính là Mạnh Thiên Tư được nhắc đi nhắc lại bên trên.

Quỷ non rốt cuộc có nguồn gốc từ triều đại nào, không có cách nói xác thực, có điều nội bộ đã quen tôn quỷ non trong “Sở từ – Cửu ca” của Khuất Nguyên làm bà cố tổ, có lẽ đúng là có sự săn sóc từ ái của bà cố tổ thật nên các thế hệ quỷ non đều âm thịnh dương suy, toàn bộ vị trí cao cấp đều thuộc về nữ giới.

Thời xa xưa, thông tin không nhạy, kinh tế không phát triển, không ai biết đất rộng tới mức nào, chỉ biết ngoài núi cao còn có núi cao hơn, để thăm dò tình hình núi, các lão đại còn phải biết mở núi thông rừng. Sau nữa, dân trí phát triển, biên giới xác định, quyển “bản đồ núi” đã liệt kê rất rõ ràng toàn bộ núi non trong Hoa Hạ – người trước trồng cây kẻ sau hưởng bóng mát, người kế nhiệm khó tránh lơ là, nơi rừng sâu núi thẳm xa xôi như Tương Tây phai nhạt khỏi tầm mắt như một lẽ dĩ nhiên, cộng thêm vào thời Minh, nhà lữ hành Từ Hà Khách còn phân biệt chia cấp ra làm năm bảy loại, ca ngợi cái gì mà “Ngoài Ngũ Nhạc (*) không còn thấy núi, ngoài Hoàng Sơn không còn thấy non”, đúng hợp ý lão đại, hay lắm, dời luôn địa điểm thường trú tới chân Hoàng Sơn, đề tên là “Phường Quế Non”, hợp với hai chữ “quỷ non” khỏi bàn.

(*) Ngũ Nhạc là năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và trung tâm Trung Quốc, gồm: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.

Khưu Đống nói vậy đã là nói giảm nói tránh rồi, kỳ thực khu Tương Tây này bị cho ra rìa đâu mới chỉ hai, ba trăm năm.

Thế nên mới có câu hỏi, vì sao Mạnh Thiên Tư lại đột nhiên không dưng đích thân tới đây vậy?

***

Liễu Quan Quốc không trả lời được, bèn dứt khoát úp điện thoại xuống, lại cầm dao lên xắt: nói chuyện trong WeChat lợi thế đấy, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, tới đi tùy ý, không cần khai báo.

Vừa xắt được mấy nhát, trước mắt chợt tối sầm, ngoài cửa có một người lách vào.

Người nọ trùm áo mưa có mũ lớn màu đen, chân đi giày đi mưa cũng màu đen, bị mưa xối cho bóng loáng từ đầu tới chân.

Lão đại ở đây nên Liễu Quan Quốc vô cùng cảnh giác, hai mắt trợn trừng, vô thức giơ dao lên, người nọ lại vội vàng cởi áo mưa ở cửa, cầm giũ giũ vẩy vẩy một hồi.

Nhận ra là ai rồi, bạn rượu của mình Vương Khánh Lượng đây mà, làm bảo vệ ở khu thắng cảnh Ngọ Lăng Sơn.

Liễu Quan Quốc lấy làm khó hiểu: “Không phải đã sớm tan làm rồi à? Hơn nửa đêm ông chạy tới đây làm gì?”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Vương Khánh Lượng lại tức anh ách, giọng nói sang sảng như thanh la: “Còn không phải tại mấy thằng du khách à, ngu đần chết được!”
Bình Luận (0)
Comment