Xương Rồng Đốt Rương

Chương 20

Trong cộng đồng quỷ non, Đoàn Văn Hi là nhân vật truyền kì, ảnh chụp vẫn luôn được lưu truyền, hơn nữa người vào Côn Lôn lần này đều là để tìm di thể của bà nên rất quen thuộc với tướng mạo của bà, bởi vậy nên mới lập tức nhận ra được.

Cảnh Như Tư cũng ngây người, lúc Đoàn Văn Hi mất tích, bà mới chỉ mười mấy tuổi, căn bản là còn chưa gặp mặt me Đoàn này bao giờ, cũng chẳng thể nói tới tình cảm ra sao, trước đó tìm kiếm thi thể, làm thì làm nhưng trong thâm tâm vẫn không cho là đúng, cảm thấy người đã chết hơn bốn mươi năm rồi, cát bụi trở về với cát bụi, trời nhặt đất thu là tốt rồi, cần gì phải hưng sư động chúng đi tìm thừa thãi như thế…

Mà nay chứng kiến cảnh tượng này mới phát hiện ra là mình suy nghĩ thiển cận: Sao có thể bình thường cho được, đây là người của quỷ non, là vị tiền bối đáng kính, cùng dòng cùng họ, cùng gốc cùng rễ kia mà.

Hốc mắt bà nóng lên, vô thức nói: “Mau, chụp cảnh này lại, gửi cho chị cả xem…”

Tiển Quỳnh Hoa thì vẫn rất bình tĩnh, nhắc nhở bà: “Chị tư, thận lâu núi không chụp được, chỉ có thể nhìn bằng mắt thường.”

Lúc này, đội thồ bò yak đã hoàn toàn ra khỏi cửa thung lũng, Mạnh Thiên Tư nhìn thấy rõ ràng có tổng cộng bốn con bò yak, hai con đầu thồ hàng, hai con sau ngồi cưỡi, không có người dẫn đường, cũng không có người dắt bò – chuyện này cũng dễ hiểu, bò yak là loài bò núi, nằm trong “thú núi”, có Đoàn Văn Hi ở đây, điều khiển được chúng là lẽ thường tình.

Còn thồ hàng thì…

Nơi mắt chạm tới khiến tim Mạnh Thiên Tư đập thình thình: Trên lưng một trong hai con bò, được bọc trong vải gai rõ ràng là hình cái rương.

Diêm La quả nhiên đã mang cái rương đó vào Côn Lôn Sơn!

Cô nín thở, bàn tay xuôi bên người bất giác nắm lại: Cô đã không còn quan tâm đến cảnh tượng thượng cổ gì nữa, chỉ muốn biết năm đó cụ Đoàn đã gặp phải chuyện gì, chất lượng viên thận châu này không tốt, hình ảnh hiển thị vẫn đang nhiễu giật, không thể nói chính xác được cảnh tượng này sẽ biến mất khi nào…

Đội thồ vẫn đang tiến tới, Đoàn Văn Hi giơ máy ảnh lên, chụp ảnh bốn phía, dáng vẻ có phần nhàn nhã thảnh thơi, Diêm La đằng trước thì mở một cuộn da trâu ra, nhìn ra xung quanh rồi lại nhìn vào cuộn, hình như là đang tìm đường.

Trong tay Diêm La quả nhiên là có bản đồ, tám phần mười là tìm được trong rương sách vở của nhà họ Huống mà ông Ba Đen cho rằng không đáng bao tiền, môi Mạnh Thiên Tư phát khô, gọi lớn: “Giang Luyện!”

Lập tức nghe thấy Giang Luyện đáp đằng xa: “Đã biết.”

Vươn người ra nhìn, Giang Luyện đã phóng về phía đó.

Cảnh Như Tư không hiểu ra sao: “Cậu…cậu ta làm gì đấy?”

Mạnh Thiên Tư khẩn trương đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, thầm cầu khấn cho hình ảnh này có thể kéo dài hơn chút, đừng tắt mất quá nhanh: “Giang Luyện biết dán mắt thần, chỉ cần anh ấy nhìn thấy, chúng ta có thể biết được nội dung trong cuộn da trâu là cái gì.”

Cảnh Như Tư hơi kinh ngạc, lại nhìn lại vào trong sân, lẩm bẩm: “Năng lực hiếm có thật, thằng nhóc này…không tệ.”

Mạnh Thiên Tư không nói gì, trong lòng rất hưởng thụ: U tư xưa nay chỉ toàn chê người, hiếm khi nào khen được hai câu.

Rất nhanh, Giang Luyện đã vọt lên trước, chạy gấp trên cao nguyên rất dễ dẫn đến phản ứng cao nguyên, quả nhiên vừa dừng lại đã bị tức ngực căng não, càng khiến hắn khổ hơn là, Diêm La cưỡi trên bò yak, hơn nữa còn giơ bản đồ lên, cao hơn đầu hắn rất nhiều, muốn xem nội dung trong cuộn da trâu chẳng dễ dàng chút nào.

Hắn biết phải tranh thủ thời gian, cũng không quan tâm được gì nhiều, đuổi theo sau mông bò lúc nhảy lúc bật, lúc vòng sang trái lúc chạy sang phải, có vài lần trong quýnh lên, quên mất đây là thận cảnh, lại đưa tay đi bẻ sừng trâu, muốn ngăn nó lại, kết quả là vồ hụt, lảo đảo suýt ngã.

Thận châu hiện ảnh, Đoàn Văn Hi xuất hiện, tình thế vốn khá căng thẳng, ai ai cũng nín thở hồi hộp, bất chợt hắn lại như vậy, quả thật là ngốc nghếch tức cười trong mắt những người đang đứng xem…

Mạnh Thiên Tư nghe bốn phía vang lên tiếng cười đè nén rất thấp, cực kỳ không vui, quát: “Giỏi thì lên đi, đứng đó mà cười!”

Cảnh Như Tư vốn cũng buồn cười, nghe cô nói vậy, đành gắng nhịn xuống, ho khẽ hai tiếng xóa tan nụ cười đi, đang định nói gì, trước mắt chợt biến mất, nhìn kỹ lại, trên đất bằng mênh mông chỉ còn lại một mình Giang Luyện.

Bò yak, Diêm La, cụ Đoàn đều đã biến mất.

Bà bật thốt: “Thế là hết rồi?”

Mạnh Thiên Tư không lý được đến chuyện trả lời, chỉ chăm chú nhìn Giang Luyện.

Trên đất bằng, Giang Luyện nhìn quanh một lượt rồi hướng về phía Mạnh Thiên Tư, ra dấu “OK”.

Đây nghĩa là đã nhìn được rồi, Mạnh Thiên Tư thở phào một hơi.

***

Cảnh vật trở lại hiện thực, nhưng Giang Luyện trực giác thận lâu núi lần này có lẽ còn chưa kết thúc.

Có điều xung quanh toàn người là người, hắn cũng không muốn đứng đực ra giữa đất trống, nhận lễ rửa tội của nhiều con mắt như một người mẫu như thế.

Hắn quấn chặt lấy áo lông, đi sang bên cạnh.

Mới đi được nửa chừng, chợt sinh ra một dự cảm khác thường, cùng lúc đó, da đầu hơi tê tê, mặt có chút cảm giác bị kéo căng như lực kéo của tĩnh điện…

Quả nhiên, một giây sau, trước mắt hoa lên, hình ảnh hiển thị lại xuất hiện, lần này rợp trời ngập đất, ùn ùn rậm rạp, thoạt nhìn còn tưởng là từng bầy quạ đen tản ra khắp nơi.

Giang Luyện còn chưa kịp nhìn kỹ, bốn phía đã vọng tới tiếng hộ núi không kìm nổi hô lên kinh ngạc, có lều trướng bị va đổ, giá chống bị vấp sập, thậm chí còn có người bị bất ngờ, nhấc chân lên chạy lại lăn lông lốc xuống khu đất trũng.

Còn có người thất thanh la lên: “Cái gì kia! Cái gì kia!”



Lúc Giang Luyện rốt cuộc cũng xem rõ được tình hình chung quanh, biết rõ là giả nhưng trong lòng vẫn giật nảy, máu huyết toàn thân xộc lên đầu.

Đằng trước phía sau hắn, toàn bộ khu đất trũng, thậm chí là cả trong ngoài doanh trại đều trôi nổi lơ lửng vô số đầu lâu và phần cơ thể tàn cụt chằng chịt khắp phía!

Bên kia, Mạnh Thiên Tư cũng choáng váng: Cô ngồi trong lều, mà bên chân cô thì đang lắc lư nửa cái đầu lâu, đối diện cô là nửa gương mặt có thể nói là vô cùng xấu xí, ngũ quan vô cùng không cân xứng, còn đang chuyển động, trong khoảng khắc đã vụt qua bên chân cô, “trôi” sang bên kia.

May mà cô rất quen thuộc với thận lâu núi, lập tức hiểu ra ngọn nguồn: “Chắc là do quá nhiều nhân vật xuất hiện, cảnh tượng quá đồ sộ, viên thận châu này vốn không tốt, không tải được hết nên bị vụn vỡ.”

Tiển Quỳnh Hoa ừ một tiếng, thò người ra ngoài, lớn tiếng quát bên ngoài: “Ầm ĩ cái gì! Giả mà cũng bị dọa? Có thấy mất mặt không!”

Tiếng quát này quả nhiên hữu dụng, cả doanh trại và thung lũng chớp mắt lặng như tờ. Tiển Quỳnh Hoa quát xong, vừa vặn liếc thấy cách đó không xa trong khu đất trũng, có nửa cái chân đang bước từng bước đi, trong lòng nôn nao.

Mạnh Thiên Tư cũng rướn người ra ngoài xem, nói: “Hơn ngàn năm trôi qua, địa hình nơi này ít nhiều đều có thay đổi, vào thời cổ, địa thế nơi chúng ta đang ngồi hẳn là thấp hơn, giờ cao lên rồi.”

Nói đoạn, giơ tay chỉ vào nửa cái đầu người bên chân: “Đây hẳn vốn là một người, có đầu có thân, sau mặt đất dần cao lên, phần thân thể chìm cả vào lòng đất nên chỉ còn thấy được mỗi đầu.”



Trong sân, Giang Luyện cũng dần tỉnh táo lại, đoán được đây không phải là những phần thân thể tàn cụt.

Bởi những cánh tay cẳng chân không hoàn chỉnh này đều đang “đi lại” bình thường, có quay đầu, có giơ tay lên nâng, có những cẳng chân dài ngắn không đồng đều đang rảo bước, tưởng tượng hoàn thiện những đường nét không trọn vẹn này có thể suy ra được đây quả thực là một cảnh tượng đông đúc náo nhiệt, người đến người đi.

Giang Luyện bình tĩnh lại, nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong lồng ngực xuống, nhìn kỹ cảnh tượng quanh mình, dần dần, nhìn ra đầu mối.

Hắn gần như có thể khẳng định đây chính là cảnh kiểm rương trong giấc mơ của Thần Côn.

Bởi hắn nhìn thấy những đường nét không trọn vẹn của không chỉ một đống lửa, cũng trông thấy không chỉ một chiếc rương, có chiếc đặt trên mặt đất, chỉ hiện ra một góc nắp rương, có chiếc thì di chuyển trong không trung, không ngừng trôi về phía trước: hẳn là được người khiêng đi nhưng người không hiện ảnh lên được.

Hắn còn nhìn thấy không dưới mấy chục cái đầu người, có cái chỉ có một nửa, có cái chỉ có mắt và trán, còn có cái đầu liền với bả vai.

Điều khiến Giang Luyện kinh hãi là, trong những cái đầu lâu này chỉ có một nửa là đầu người bình thường, nửa còn lại đều dị dạng đáng sợ!

Nói cách khác, một nửa số đầu người kia có thể quy về cùng loại với người bọ ngựa, mặt như trâu, cằm nhọn như chuột, trên đầu có cái đầu khác, thậm chí trên cổ còn mọc ra xúc tua kỳ dị…

Chúng nó sượt qua những “người” này, thậm chí còn kề vai làm việc, rất tự nhiên với nhau, tựa hồ đã sớm quen, căn bản không để bụng sự khác biệt khổng lồ về hình thể này.

Não Giang Luyện căng trướng dữ dội, cảm thấy mình cũng sắp bắt được đầu mối gì rồi nhưng lại vuột mất, đúng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng, ngẩng đầu lên, là Thần Côn ôm bình dưỡng khí chạy tới.

Thần Côn có vẻ như rất kích động, cứ đi vài bước là lại phải áp miệng hít của bình dưỡng khí lên hít lấy một hơi, nhưng mục tiêu của lão rất rõ ràng, nhìn không chớp mắt, thậm chí còn không để ý tới chuyện tránh những người không có thực thể này ra, cứ thế thô bạo xông vào thận cảnh, trực tiếp đi thẳng về một phía.

Giang Luyện theo hướng nhìn qua.

Hắn hiểu Thần Côn đi về phía ai rồi.

Là Thần Côn giả kia, người đó coi như được hiện ảnh khá hoàn hảo, đầu hoàn chỉnh, chỉ có điều thân thể chỉ có một nửa, đang hợp lực cùng con “quái vật” đối diện nâng một chiếc rương lên, nhìn dáng vẻ như muốn mang đi đâu đó.

Giang Luyện nhìn khoảng cách giữa Thần Côn và Thần Côn giả càng lúc càng rút ngắn lại.

So sánh trong cùng một khung mới có thể nhìn ra nhiều sự khác nhau hơn, chẳng hạn như khuôn mặt giống nhau nhưng kiểu tóc lại khác, Thần Côn giả tóc rối tung, còn tết một phần lại, hay như trang phục khác biệt, Côn Lôn từ xưa đã lạnh khủng khiếp, Thần Côn giả là mặc áo da thú…

Lúc hai người sắp cách không gặp mặt, tất cả lại biến mất.

Mọi hỉnh ảnh hiển thị đều biến mất, một mảnh vụn cũng không hề lưu lại, chỉ còn lại mấy chục luồng ánh sáng đèn pha trắng lóa, chiếu cho khu đất trũng giữa thung lũng trông càng thêm trống trải, trong trống trải còn có Thần Côn vẻ mặt đờ đẫn, vẫn chưa hồi thần.

Giang Luyện đi về phía Thần Côn, dừng lại cách hai, ba bước trước mặt lão, hỏi lão: “Chú mơ về nơi này nhiều lần như vậy mà sao không lần nào nhắc tới chuyện có một nửa số người thực ra không có hình người?”

Mất đến mấy giây sau, Thần Côn mới phản ứng lại được, cảm thấy mình thực sự oan uổng: “Sao trách tôi được chứ, Tiểu Luyện Luyện, cậu quên rồi sao, không lần nào tôi nhìn được tướng mạo và trang phục của những người đó.”

Nhớ ra rồi.

Lần đầu tiên Thần Côn kể về giấc mơ này đã nói rằng “Còn có bóng người, cũng nhìn không rõ, chỉ biết là có người”.

Lần trước, khi nằm mơ trong động cá sấu khổng lồ, đã nói là “Những người đó vẫn chỉ là những cái bóng lay động như trước, nhưng có thể nhìn ra trong tay họ đang cầm những đồ vật khác nhau”.

Từ đầu tới cuối, Thần Côn đều chưa từng thấy rõ được những người kiểm rương này dung mạo ra sao.

Giang Luyện cười cười, nói: “Mãi đến giờ, tôi mới nghĩ thông ra được một việc.”

“Nhà cũ của Mỹ Doanh là ở Lâu Để, để điều tra về nhà họ Huống, tôi đã tới đó rất nhiều lần Lâu Để có tượng Xi Vưu, trên đầu bức tượng đó có hai cái sừng.”

“Trong thần thoại, ngoại hình của Xi Vưu ở mỗi câu chuyện lại được miêu ra một khác, có lúc là đầu bò, lưng mọc hai cánh, có lúc là ba đầu sáu tay, đầu đồng trán sắt, còn nói tám mươi mốt huynh đệ của ông ta đều có cùng kiểu tướng mạo giống như ông ấy.”

“Lúc ở Tương Tây, tôi trọ ở nhà lão Gàn, lão Gàn là một na diện sư, biết làm đủ loại mặt nạ rước thần, ông ấy nói, người không thể trực tiếp giao tiếp với thần mà phải đeo mặt nạ rước thần, xuất hiện trong dáng vẻ của thần – chú hẳn cũng đã xem loại mặt nạ này rồi, tuy cũng có miệng mũi tai mắt, nhưng hình dáng đều méo mó, rất đáng sợ.”

“Tôi lại nghĩ, trong truyền thuyết, Nữ Oa đầu người thân rắn, Hình Thiên không có đầu, lấy vú làm mắt, lấy rốn làm miệng… Chú nói xem, dáng vẻ của ‘chúng nó’ có phải là như vậy không?”

Thần Côn nghe đến một nửa đã hiểu được ý của Giang Luyện, chỉ là không ngắt lời hắn, mãi đến lúc này mới cất tiếng: “Có thể.”

Trong video, ma nước đã nói những người xảy ra chuyện năm chín sáu kia là “dị dạng”, “biến thành quái vật”, nghi là phế phẩm chuyển hóa không thành công.

Chuyến này, họ gặp người bọ ngựa, cũng đã vừa há miệng ra là gọi “quái vật”, sợ gây nên khủng hoảng, còn uyển chuyển dùng từ “thứ đó” để thay thế.

Nhưng tất cả những cái gọi là dị dạng, quái vật này hoàn toàn là lấy thẩm mỹ “con người làm rốn” làm điểm xuất phát, có lẽ trong mắt “chúng nó”, chúng nó mới là hoàn mỹ, người thì ngược lại, mới là hạng dị dạng, xấu xí, quái dị kia.

Giống như nếu thẩm mỹ của thế giới này lấy “con gà làm rốn” thì hẳn gà trống gà mái trông thấy người đều sẽ ghét bỏ: Trời ạ, con người xấu chết được, chẳng có cái mỏ nhọn khả ái, người ngợm nhẵn thín không lông, còn nhiều thêm hai cánh tay nữa, dị dạng!



Tim Giang Luyện đập nhanh hơn: “Nói cách khác, nhóm người gặp chuyện năm chín sáu đó của ma nước thực ra về mặt ngoại hình là đã thành công?”

Thần Côn nói: “Đâu chỉ là thành công, hình thể tướng mạo hoàn mỹ, quay trở lại được với hình thể tướng mạo thời thượng cổ của họ hoàn toàn phù hợp với mong muốn của ‘chúng nó’. Ngược lại, không thay đổi gì như Dịch Táp, trong mắt ‘chúng nó’ mới là thất bại nhất, hình dáng dị dạng, không cứu chữa được.”

Giang Luyện chợt nhớ tới điều gì: “Tông Hàng và Diêm La cũng không thay đổi. Họ không phải ma nước mà là người ngoài, nói cách khác, thể chất của ma nước thực sự đặc thù, họ là vật dẫn chuyển hóa hoàn mỹ nhất, chỉ ma nước sống lại mới có thể khôi phục tướng mạo thời thượng cổ của chúng nó?”

Bên ma nước từng tin tưởng không chút nghi ngờ vào lời nói của tổ sư gia: Lão tổ tông nhà mình mà, sao có thể hãm hại con cháu đời sau chứ? Cứ nghe lời là được.

Mạnh Thiên Tư cũng từng lẩm bẩm: Đều là người một nhà cả mà, bà cố nội có việc gì thì cứ truyền lời xuống cho chúng tôi làm là được, cần gì phải thần thần bí bí không tường tận không thực tế như thế, còn bịa ra lời nói dối, đùa bỡn bọn tôi xoay mòng mòng nữa chứ.

Giờ thì đã rõ, vì sao tổ sư gia lại xuống tay với đời sau của mình, chỉ dẫn họ tới hầm đất trôi nổi.

Bởi trong mắt chúng nó, đời sau gì đó đã sớm không nằm trong cùng một mặt trận nữa rồi, chỉ thích hợp để lợi dụng, không thể tin, cũng không thể trông cậy.

Còn nữa, đây không gọi là xuống tay, những con cháu đời đời này đã sớm trật đường, đi cũng quá xa, tác dụng duy nhất là thu về, cải tạo rồi lợi dụng mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment