Chuyển ngữ: GalanthusBiên tập: IrisKhi Tiểu Thảo ra đời, Ôn Hành Viễn vẫn chưa tan làm, chưa được thông báo kịp. Hôm đó có vụ án liên quan đến phụ nữ mang thai bị ép sinh rồi vứt xác ở nơi hoang dã, Ôn Hành Viễn phải ra ngoài, chứng kiến cảnh nạn nhân bị mổ bụng, anh hết sức khó chịu. Hiếm khi phải rời hiện trường trước đứng bên quốc lộ hút một điếu thuốc.
Anh không nghiện thuốc lá, nhưng khi trong lòng gặp chuyện cực kì khó chịu thỉnh thoảng mới rút ra một điếu để giải tỏa tâm trạng trong lòng. Anh chợt nhớ đến Đổng Mặc đang ở nhà nghỉ đẻ.
Chờ đến khi cả đội rút về thì có người trong cục vội vã chạy tới trước mặt Ôn Hành Viễn hét to: “Đội trưởng Ôn, sao anh không mở máy vậy?! Đổng Mặc vừa mới sinh.”
“Gì cơ?”
Tiểu Thảo là tên ở nhà, được 3kg, sinh sớm hơn một tuần so với ngày dự tính, do Đổng Mặc vỡ nước ối, bắt taxi vào thành phố mua đồ thì bụng đụng phải ghế trước khi xe phanh gấp. May là cả hai mẹ con đều bình an vô sự.
Trong mấy tháng Đổng Mặc ở cữ, Tống Ninh tìm giúp bảo mẫu Nguyệt rất đáng tin cậy tới chăm sóc cuộc sống thường ngày của Đổng Mặc. Đã mấy năm Tống Ninh không xuất hiện ở thành phố A, thế nhưng vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho Đổng Mặc, hai người không nói nhiều, đôi khi Tống Ninh vẫn nói chuyện rất gay gắt với Đổng Mặc như lúc bình thường ở đội, nhưng trong lòng Đổng Mặc đều hiểu, điều đó rất bình thường, cũng không để trong lòng. Thật ra thì Tống Ninh đối xử với cô rất tốt, cô cũng biết được chuyện xảy ra hôm đó từ người khác, trong lòng biết rõ đối với chuyện này Tống Ninh mãi mãi cũng không thể buông xuống được, cho nên mới nhiều lần quan tâm đến cô như vậy.
Cô cảm thấy Tống Ninh cũng không xấu, bình thường cũng rất vui vẻ nói chuyện/ gọi điện thoại với/ cho cô ấy. Huống hồ, tay chân thím Nguyệt cũng không được nhanh nhẹn cho nên tất cả mọi chuyện đều tới tay cô, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà cũng không cần Ôn Hành Viễn phải lo lắng, chỉ cần chuyên tâm vào công việc là được.
Trong một tháng Đổng Mặc ở cữ, bởi vì vụ án người phụ nữ có thai kia mà Ôn Hành Viễn không có mấy thời gian ở nhà, cho đến khi vụ án kết thúc, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải xin cấp trên nghỉ phép, hơn nữa còn là lần duy nhất yêu cầu xin nghỉ luôn mấy tháng nghỉ phép. Cục trưởng Mã biết tình huống trong nhà anh, cũng hiểu tâm như lửa đốt của anh, vì vậy khi anh xin đến lần thứ ba liền giải quyết giúp anh. Kỳ nghỉ được chấp thuận, anh lập tức trở về nhà.
Mấy ngày trước thím Nguyệt về nhà, chỉ còn Đổng Mặc ở nhà bế tiểu Thảo đang ở trong phòng bếp nấu một nồi canh xương lớn Thấy Ôn Hành Viễn vội vàng về như vậy, cô còn tưởng có chuyện gì gấp, vội vàng buông muôi múc canh trong tay xuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ôn Hành Viễn thay giày xong nhanh chóng đến bên cạnh cô cầm lấy muôi canh trong tay cô giúp cô nấu canh xương, nghiêng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thảo nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó ngậm lấy đôi môi Đổng Mặc cười nói: “Anh xin nghỉ rồi”
Kỳ nghỉ trong tưởng tượng của anh đó là mỗi sáng sớm thức dậy đều có thể nhìn thấy vợ yêu và con gái của mình, sau đó cả nhà cùng nhau ra bãi cỏ trong sân đắm chìm trong ánh nắng ấm áp. Hình ảnh vui vẻ hòa thuận tràn đầy hạnh phúc như vậy anh đã trông đợi không biết bao lâu, vừa nghĩ tới bây giờ đã có thể hưởng thụ, trong lòng anh nhảy nhót như trẻ lên mấy tuổi.
Nhưng mà sự thật hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng.
Anh mơ hồ bị tiếng khóc của tiểu Thảo làm thức giấc, vẫn chưa hoàn toản tỉnh táo liền cảm giác được người bên cạnh đột nhiên vén chăn lên. Âm thanh của tiểu Thảo càng ngày càng lớn, cho dù Đổng Mặc cho bé con bú sữa hay hát dỗ con bé ngủ, tóm lại con bé đều không muốn ngủ, cũng không biết không vừa ý điều gì tiếng khóc the thé vang lên khắp phòng.
Đầu anh choáng váng nặng trĩu, bị tiếng khóc của tiểu Thảo khiến cho tâm phiền ý loạn, quay đầu nhìn một cái, lúc này mới hơn 3 giờ sáng. Anh không thể không dậy giúp Đổng Mặc dỗ nha đầu này ngủ. Nhưng dù sau đó bọn họ có thử đủ loại phương pháp vẫn không thể nào khiến tiểu Thảo yên tĩnh lại, Ôn Hành Viễn không thể làm gì hơn là mặc quần áo bế tiểu Thảo ra khỏi phòng, đi vòng vòng ngoài phòng khách rất lâu mới có thể dỗ nha đầu này ngủ.
Đối với anh mà nói thiếu giấc là chuyện rất bình thường, chỉ có điều trước kia là bởi vì đang tham gia vào vụ án, cho nên tinh thần không hề cảm thấy mệt mỏi. Thế nhưng lần này lại khác, lần ngủ không đủ giấc này khiến anh có cảm giác như mấy ngày rồi chưa ngủ vậy, ghế sa lon cũng là giường, mông vừa chạm xuống, mí mắt cũng từ từ khép lại.
Lúc này Đổng Mặc đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm/ bữa sáng, anh ôm con nằm trên ghế sa lon, chưa tới mấy phút đã đi vào giấc ngủ. Cho đến khi bị tiếng khóc của tiểu Thảo làm cho giật mình tỉnh dậy, động người một cái liền hoảng sợ.
Chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng đã mang tã, tại sao vẫn như vậy?
Đại tiện.
Anh hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vật mà tiểu Thảo đã thải ra trên tay mình, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng quay đầu lại đứng dậy bế tiểu Thảo vào trong phòng vệ sinh, khi đi qua phòng bếp thuận tiện gọi Đổng Mặc: “Đổng Mặc, con bé ị trên người anh” Vừa đi vừa nghĩ, nha đầu này là thùng phân sao? (không hiểu sao lại nói con thô tục vậy hắc hắc) Sao lại nhiều như vậy?
Bởi vì uy lực tiếng khóc của bạn nhỏ quá lớn, chỉ có Đổng Mặc mới có thể dỗ được, vì vậy anh liền tự nhiên tiếp nhận việc giặt quần áo và làm việc nhà.
Tình huống như vậy vẫn tiếp diễn đến khi kỳ nghỉ của anh kết thúc, khi về đội, anh không chút do dự đi tìm một bà vú đáng tin cậy.
Khi tiểu Thảo được hơn một tuổi, cũng không ồn ào như vậy nữa. Bắt đầu y y nha nha học nói, khi đó Đổng Mặc cũng đã trở về đội, nhưng vì con vẫn còn quá nhỏ, cho nên cô không nhận những việc nặng trong đội, cũng không đi ra ngoài, hầu hết thời gian đều ở nhà với con. Cho dù nhận nhiệm vụ lớn Ôn Hành Viễn vẫn luôn cố gắng trở về nhà, dõi theo tiểu Thảo lớn lên từng chút từng chút, trong lòng anh rất yêu thương đứa con gái này.
Nhưng mà, cũng có chuyện khiến anh vô cùng phiền muộn. Đó chính là chuyện tiểu Thảo rốt cuộc đã có thể nói chuyện, chuyện này vốn là chuyện đáng để khiến anh thấy phấn chấn, sao phải phiền muộn chứ?
Nguyên nhân chỉ có một, câu đầu tiên mà tiểu Thảo học được không phải ba cũng không phải mẹ, mà là đại gia!
Ngày đó là sinh nhật Đổng Mặc, đương nhiên là có người tới nhà. Không có nhiều người tới/ người tới cũng không nhiều, chính là mấy người ngày thường mọi người hay qua lại. Nhưng anh không nghĩ là Vưu Văn lại tới, còn mang theo hợp đồng nhà bên cạnh tới.
“Cậu mua nhà bên cạnh?” Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Vưu Văn mua nhà, nhưng vẫn khiến cô rất khiếp sợ. Không biết anh ta mua nhiều phòng như vậy làm gì, cũng không có người ở.
“Tôi nhiều tiên không có chỗ tiêu, mua nhà làm đồ cưới cho tiểu Dã Thảo (cỏ dại) nhà cô” Một tay anh ta ôm lấy tiểu Thảo, trêu đùa. Cọ cọ vào khuôn mặt của tiểu Thảo nói: “Mau gọi đại gia, mau gọi đại gia!”
Mọi người đều im lặng nhìn vị lão gia này, lúc này Ôn Hành Viễn đã rửa thức ăn xong từ trong phòng bếp đi ra, tới trước mặt Đổng Mặc gọi cô vào. Thấy bộ dạng đại gia muốn ăn đòn của Vưu Văn, bật cười, sờ cái đầu của Tiểu Thảo: “Câu này chưa học được đâu, người ta nói câu đầu tiên trẻ con học được đều là gọi mẹ”
Vưu Văn tự động xem thường lời anh, đắc ý lắc lắc tiểu Thảo nói tiếp: “Tiểu Dã Thảo, cháu kêu đại gia, căn phòng cách vách liền thuộc về cháu, ha ha … đại gia, đại gia, học cùng chú nào…” Ai cũng biết đây chẳng qua là lời nói không nghiêm túc do một kẻ thiếu đứng đắn giỡn chơi mà thôi, thế nhưng, tiểu Thảo bỗng nhiên mở miệng còn mang theo hơi sữa: “Đại gia” Khiến mọi người kinh ngạc một lúc lâu.
“Cô bé vừa mới nói gì?”
“Chắc là trò chuyện đấy”
“Đại gia? Thật sự là đại gia?!”
“Không phải đâu, chắc chắn là nghe nhầm rồi!” Ô Hàng cũng không dám tin nhìn chằm chằm vào tiểu Thảo, chắc chắn là ảo giác của mọi người. Nhưng bọn họ còn chưa tự thôi miên xong, tiểu Thảo lại đung đưa cánh tay nhỏ bé nói một tiếng: “Đại gia”
“Lần này… không sai chứ?”
“Cô bé kêu thật?” Khuôn mặt Vưu Văn cũng đầy ngạc nhiên, tiểu nha đầu này lại có con mắt nhìn xa trông rộng như vậy? Vừa nghe nói mình muốn cho nhà, ba mẹ gì cũng không gọi, thật sự gọi đại gia rồi?
Ôn Hành Viễn rất phiền lòng, mọi người cũng đều rất phiền lòng.
Cho nên mỗi lần tiểu Thảo mở miệng nói đại gia, Ôn Hành Viễn lập tức che miệng con lại, uốn nắn bên tai cô bé: “Gọi ba ba, gọi ba ba…” Sau đó anh cứ nhắc đi nhắc lại mấy chữ này như một vòng tuần hoàn
Hết ngoại truyện 1