Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 19


Chương 18: Đùa giỡn tên tóc mai
Bạch Kính im hơi lặng tiếng từ ngoài cửa bước vào có chút suy nghĩ, nương theo ánh sáng của ngọn đèn châm suốt đêm cùng với than đỏ, lặng lẽ nhìn về phía sâu trong phòng ngủ, trên chiếc giường rũ xuống xuống màn che trùng điệp, chỉ thấy Bạch Thế Phi vẫn nằm sấp như trước, còn Thượng Trụy thì dựa vào mép giường bên cạnh hắn, hai người ngủ say còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Quay đầu nhìn ra ngoài gian chính đã bê lên nước ấm cùng với đồ ăn được dọn xong, hắn rón ra rón rén không tiếng động mà khép cửa lại, thật sự không đành lòng đánh thức bọn họ dậy, thế nhưng Đại tổng quản đã phái người tới thúc giục ba lượt rồi.
Bạch Kính gõ nhẹ vào cánh cửa, thấp giọng gọi, “Công tử?”
Bên trong vọng ra chút tiếng động, một lúc sau, mời truyền đến giọng lười biếng khàn khàn trả lời, “Chuyện gì?”
“Mọi người đều đang đợi người khai pháo đó, đã đến giờ rồi”.
“Biết rồi.” Lại là một loạt âm thanh xột xoạt rất nhỏ.
“Người từ từ rửa mặt dùng bữa, tiểu nhân sẽ ở bên ngoài hầu”. Dứt lời Bạch Kính thức thời mà đi ra phòng ngoài, cũng thuận tay đóng lại cửa chính của chính đường.
Trong phòng Bạch Thế Phi đã tỉnh lại, mỉm cười ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt không biết đang ở tận phương trời nào của Thượng Trụy, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ thế kia, quả thật rất đáng yêu.
Nhìn chằm chằm nghênh đón nụ cười nhu hòa của hắn mà cứ tưởng là mình đang mơ, một lúc lâu, nàng mới thanh tỉnh lại là mình đang ngủ trong phòng hắn, gương mặt thoáng chốc tựa như bị nung đỏ, nhưng mà thân thể vừa chuyển động đã bị một bàn tay giữ ở sau đầu, đôi môi hắn phủ xuống, nụ hôn thật dài thật sâu, thẳng đến khi nàng tức giận thở hổn hển không ngừng nghỉ, hắn không nỡ buông nàng ra, kề sát lên cánh môi mềm mại của nàng, “Ta sẽ xin Yến đại nhân nhận nàng làm nghĩa nữ, bảo Thiệu Ấn chuẩn bị tốt ‘tam thư sính lễ’ đến chỗ ông ấy hỏi cưới nàng được không?”
Nàng rõ ràng ngẩn ngơ, đầu rũ xuống, thấp giọng nói, “Ta chưa nghĩ tới việc này”.
Hắn cười khẽ, “Có ta nghĩ tới là được rồi”. Nhấc chân xuống giường, vẫn nắm tay nàng như trước, “Mau ăn chút đồ rồi đi đốt pháo, sắp muộn rồi”.
Ước chừng qua nửa nén hương thời gian, hai người mới từ Đệ Nhất Lâu đi ra.
Bầu trời đêm tầng mây dày đặc, loáng thoáng lộ ra ánh trăng tự nhiên, hành lang lát đá cứ cách mười bước chân đều treo một chiếc đèn hoa đăng soi sáng, dọc đường ánh sáng ấm áp nhẹ diệu, ngay cả hoa mai trắng nở rộ ở ven đường cũng được ánh sáng soi rõ, hương thơm nhẹ lan tỏa, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thuận tay hái một đóa hoa mai tươi đẹp, mỉm cười nhẹ nhàng cài lên tóc mai của nàng.
“Mượn hoa mai nở, trao gửi tâm tình.”
Xấu hổ nhưng mật ý nhẹ khắp trái tim, nàng lấy tay che môi che dấu vết tích cười nhẹ, lúc đến môn phòng, nghe thầy bên ngoài có tiếng người huyên náo, trong lòng chung quy vẫn có ba phần ngượng, nên nhẹ nhàng tránh khỏi tay của hắn.
Bên ngoài tường gạch, vết nước trên mặt đá, sân trước rộng rãi không hề che đậy, bốn phía có đèn lồng treo trên cao, đèn đuốc sáng trưng, trên cái bàn dài ở phía đông sắp xếp chồng chất rất nhiều các loại pháo nổ khác nhau, xuôi theo bàn về phía tây bày đầy khay khay đĩa đĩa các loại trái cây trà nóng, đủ ọi người ăn uống phủ phê.

Bạch Thế Phi từ bên trong bước ra, nhóm tôi tớ trông coi đã lâu cùng nhau hành lễ.
“Công tử!”
Âm thanh của nhiều người cùng vang lên như nước sông hồng, lại có mười phần khí thế.
Hắn mỉm cười, áo trắng bay phất phới, “Có cái gì đốt không?”
Gương mặt mang thần thái hưng phấn, sóng mắt hào hứng dạt dào, hoàn toàn không thấy dấu vết ủ rũ đâu nữa, làm cho Thượng Trụy đang trốn trong đám người thiếu chút nữa thì cho rằng, bản thân mình trước đó chẳng qua là lo lắng hắn đêm hôm bệnh tật mới vào phòng hắn thôi.
Trong lúc mọi người vây quanh nói cười thì Bạch Thế Phi đi qua chọn pháo, có mấy nữ tỳ nhát gan chạy nhanh lui ra xa xa phía sau hắn che lỗ tai lại trước, hắn cầm lên một dây pháo Trùng Thiên đốt tràng đầu tiên, trong đình tức khắc vang lên một trận ầm ĩ đinh tai nhức óc, sau đó đám tôi tớ cũng bắt đầu tùy thích chọn pháo ở trên bàn để đốt, cả một đám người hưng phấn không thôi, tiếp theo là liên tiếp những âm thanh vang dội đất trời, pháo Tam Quang, pháp kép, bao nhiêu loại sấm dậy đất bằng toàn bộ đều đem ra đốt.
Trong âm thanh bạo nổ vang dội, cả đám nô bộc tỳ nữ đều hét to hoặc bám vào tai nhau cười cười nói nói.
Sau khi đốt pháo xong, lại bắt đầu châm ngòi đốt pháo hoa, dưới bầu trời đêm tối đen thỉnh thoảng hiện lên ở đằng xa muôn vàn màu sắc, lúc thì như áo hoa nở rộ, lúc lại như chim uyên ương bơi lội, lúc thì giống như sao băng đầy trời, lúc lại như sấm chớp vang dội, đèn hoa rực rỡ, sáng ngời chói mắt, đóa hoa nháy mắt nở bùng ra rồi nhanh chóng biến mất chỉ để lại vệt khói nhàn nhạt, đẹp đến mức không cách nào hình dung nổi.
Thượng Trụy không khỏi xem đến ngây người.
Cái miệng nhỏ nhắn kia chu lên thần sắc chăm chú mê mẩn, lại khiến Bạch Thế Phi ở cách đó không xa đang lặng lẽ lưu ý nàng nhìn thấy mà có chút si ngốc đi qua, đan điền như mơ hồ bạo động, bắt đầu sinh ra một loại khát vọng khác, muốn ôm nàng vào lòng, vành tai tóc mai chạm vào nhau một cách tinh tế.
Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi ở bên này nhàn hạ xem pháo hoa thấy dáng vẻ hai người này như thế, không khỏi nhìn nhau cười cười.
Bạch Thế Phi đã làm cho bọn họ quá nhiều, còn nói không cần báo đáp, nhìn thấy nhờ vào nhân duyên của bọn họ mà đưa Thượng Trụy đến bên cạnh hắn, trong lúc vô tình đã thành toàn tình duyên cho hắn, cuối cùng lại khiến người ta cảm thấy an lòng.
Pháo hoa đốt xong hết nhưng có không ít người vẫn lưu luyến chưa muốn rời đi, chỉ trong chốc lát lại bắt đầu có người chơi đùa, có người gọi náo, bỗng nhiên có một nha đầu nói, “Hay là chúng ta chơi người mù sờ tượng đi?”
Mọi người đồng loạt trầm trồ khen hay.
Lập tức có người nhặt mái ngói ở trên đất lên vẽ một vòng tròn lớn rộng khoảng hai trượng.
“Công tử chơi không?” Có tỳ nữ bước đến mời.
Trông thấy Thượng Trụy đã bị Vãn Tình đẩy vào trong vòng tròn, Bạch Thế Phi vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, cười nói, “Được”.

Tỳ nữ hưng phấn kêu lên chạy trở về, “Công tử cũng cùng chơi với chúng ta nè!”.
Khẩn trương là vì sợ lúc nữa nếu lỡ có người hầu nam nào làm người mù, vạn nhất bắt trúng được nàng —— nếu quả thực trò chơi của hoàng cung chính thức bắt đầu, cho dù là Hoàng đế trên trời cao cũng không thể đụng chạm đến tiểu mỹ nhân của hắn được, ai dám động đến nàng dù chỉ một góc ống tay áo, hắn sẽ gọi tên tiểu tử Triệu Trinh hoàng đế kia đến dốc sức liều mạng với kẻ đó!
Chờ mong là hắn hi vọng lát nữa trong lúc tản ra chơi, hoặc giả có thể tìm được cơ hội ở cạnh nàng một lát.
Cũng có người chạy tới mời Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi, bọn họ chia nhau mà từ chối, nói là chỉ muốn xem náo nhiệt thôi.
“Hôm nay chúng ta chơi kích thích một chút đi!” Bạch Thế Phi kêu lên, bất thình lình hét to một tiếng, “Ai đã thành hôn rồi toàn bộ ra khỏi hàng cho bổn công tử!”.
Có năm ba người từ trong hàng bước ra.
“Tốt lắm, lát nữa các ngươi sẽ làm trong tài”. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười tà ác, “Bổn công tự hôm nay tâm tình tốt, cho cả bọn tiểu tử ngoan các ngươi một cơ hội! Nếu nam làm người mù mà sờ được tượng nữ, thì sẽ gả tượng nữ cho nam mù kia! Nếu nữ làm người mù mà sờ được tượng nam, thì sẽ đem tượng nam kia gả cho nữ mù!”
Lời vừa nói ra, cả đám thanh niên nô bộc đều vỗ tay cười to, tiếng ồn ào không ngớt, đều ầm ĩ “Công tử anh minh, độc nhất vô nhị”, nhóm tỳ nữ thì vừa thẹn vừa cười kêu không thể không muốn.
“Bổn công tử đã quyết định! Nha đầu nào dám không chơi lập tức gả ngay!”
Mấy tỳ nữ dần đầu chạy ra khỏi vòng tròn nghe dọa, vội vã chạy trở về, dẫn đến hàng loạt tiếng cười.
Yến Nghênh Mi ngồi ở gần đó bất chợt cười xen vào một câu:
“Nếu Công tử nghĩ ra được trò chơi hay như vậy, không bằng để Công tử làm người mù trước đi?”
Đề nghị này lập tức được tất cả mọi người phụ họa, toàn bộ đều trầm trồ khen ngợi.
Trang Phong Tuyền cũng cười, “Mau! Đem khăn vải đến đây! Để xem nha đầu nào xui xẻo, bị tên hư hỏng này bắt được!”
Ở bên trong vòng tròn Vãn Tình nghe vậy nhẹ nhàng cười trộm, “Nếu Công tử làm người mù, người mà ngài ấy muốn bắt hiển nhiên không phải Trụy tử thì còn ai vào đây”.
Lời nàng tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người nghe được, tất cả mọi người ở đây đều che miệng cười trộm.

Thượng Trụy xấu hổ đỏ mặt, gấp đến độ nhéo mặt nàng ta một cái, “Ngươi chết nhé! Nói gì đâu không! Ta xé miệng ngươi bây giờ!”
Bạch Thế Phi lại thừa dịp Vãn Tình nói mà bám theo lời, “Vãn Tình, đấy là ngươi nói nhé! Nếu lát nữa ta không bắt được Tiểu Trụy, chờ xem ta sẽ bắt ngươi làm người thông phòng!”
Vãn Tình lấy tay che miệng cao giọng đáp, “Công tử ngài cứ yên tâm! Lát nữa nô tỳ sẽ giao Trụy tử cho ngài!”
Thượng Trụy hận đến bổ nhào qua giơ tay đánh nàng ta, nàng ta vội trốn đến sau lưng Vãn Ngọc, hai người cứ thế vòng quanh Vãn Ngọc mà ngươi đuổi ta chạy.
Ở bên kia, nô bộc đã cười hì hì đem miếng khăn vải che hai mắt Bạch Thế Phi lại, chăm chú cột nút thòng lòng ở sau đầu của hắn, dẫn vào bên trong vòng tròn.
Bạch Thế Phi lại rống lên, “Trọng tài nhớ trông coi cẩn thận! Nữ tử nào dẫm lên vòng tuyến thì gả cho Phong Tuyền! Nam tử dẫm phải thì gả cho phu nhân!”
Mọi người ôm bụng cười to, nhất thời vui vẻ cười đến lật trời.
Đôi mắt hoàn hoàn không nhìn thấy gì, Bạch Thế Phi chỉ có thể nghe bằng tai, đi đến những chỗ có người mà sờ soạng.
Hắn đến chỗ nào, cả đám nô bộc lại chạy trốn sang hai bên, vừa sợ bị hắn bắt được, còn phải lo lắng đừng để chân giẫm phải vòng tròn bên ngoài, hết sức khẩn trương kích thích.
Mà lúc hắn sờ đến chỗ mọi người đã sớm trốn sạch, sau lưng đã có người kêu, “Công tử, bên này nè, bên này bên này”.
“Các ngươi, cả một đám không có tim gan phèo phổi! Còn không mau nói cho ta biết Tiểu Trụy tử ở đâu?”
“Ở chỗ này nè!” Vãn Tình kêu lên.
Hai tay ở giữa không trung vẫy vẫy, hắn lại sờ soạng đi qua, còn chưa đi được hai bước Vãn Tình đã ở bên kia gọi rồi, “Ở bên này mà!”
Bên này Trang Phong Tuyền nói nhỏ với Yến Nghênh Mi, “Để ta giúp hắn một tay”. Hắn cân nhắc chọn một hạt hạnh nhân trên bàn, đầu ngón tay bắn ra.
Chỉ thấy trong vòng tròn Vãn Tình đang huyên náo hứng khởi bỗng nhiên lảo đảo một cái, thốt ra tiếng kêu sợ hãi ngã về phía trước, hoàn toàn đem Thượng Trụy đang đứng trước mặt không kịp tránh đẩy ngã ra phía trước, nhào vào trong cánh tay đang mở rộng của Bạch Thế Phi, bị hắn vừa vặn ôm trọn.
Vẻ mặt Thượng Trụy đỏ bừng, hận chết trừng mắt Vãn Tình.
Vãn Tình ảo não kêu khổ, “Ta không có cố ý! Không biết tại sao lại vấp ngã!”
Hiện trường ngã trái ngã phải, người người đều chỉ về nàng ta cười ha ha, còn nói làm rất tốt.
Bạch Thế Phi vừa định giật khăn vải xuống để ngắm nhìn thiên hạ trong lòng, Vãn Tình ở bên kia bị Thượng Trụy trừng đến gấp vội, ý nghĩ chợt lóe kêu lên, “Công tử không được làm sai luật! Mau đoán tên đi! Đoán trúng mới được tính! Nếu không không tính! Đó không phải là Trụy tử!”
“Đúng vậy! Đoán ra mới tính! Trụy cô nương ở bên này nè!” Mọi người cùng nhau ồn ào theo.

Một mùi thơm nhàn nhạt bay vào chóp mũi, là mùi thơm của đặc trưng của hoa mai, bàn tay đặt trên eo nhỏ nhắn nắm chặt, mềm mại đến mức khiến hắn không nỡ buông tay ra.
“Là Vãn Lộng!” Hắn gọi.
Có tỳ nữ lặng lẽ cười, “Nô tỳ ở chỗ này.”
Khăn vải to cản trở tầm mắt, hắn mặc kệ mọi người đang nhìn mà nâng tay sờ sờ lên cái trán của nàng, độ cao vừa khớp, giống như đúc người trong tưởng tượng của hắn, thật sự không muốn buông ra mà, không muốn buông nàng ra khỏi lồng ngực của hắn.
“Vãn Hà!”
“Ai nói!” Trong vòng tròn truyền đến tiếng trả lời của Vãn Hà.
Vật nhỏ mềm mại kia, nắm trong lòng bàn tay cảm giác đến cùng vẫn tốt đẹp như vậy, mượn ống tay áo che dấu, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay nàng, cảm giác được nàng muốn trốn tránh, nhưng lại ngại không dám tỏ rõ động tác đành phải cứng rắn mặc hắn làm.
“Vậy hẳn là Vãn Vân rồi! Nhất định là Vãn Vân!” Hắn nói, không ai nhìn thấy gương mặt hắn dưới lớp khăn vải, không tiếng động hiện ra nét mặt tươi cười sâu sắc.
“Ha ha ha, không phải nô tỳ đâu.”
“Công tử ngài còn một lần cơ hội thôi, đoán sai nữa sẽ không được tính!”
Hương hoa mai nhẹ nhàng như ẩn như hiện kia, rõ ràng là lúc nãy hắn nắm tay nàng đi ra, tiện tay hái xuống ở ven đường, cài lên tóc nàng.
“Vãn Nhược! Nhất định là Vãn Nhược!”
“Ha ha ha, tất cả đều đoán sai! Công tử ngài kém quá đi!”
Cảm giác được thân thể nhỏ nhắn mềm mại kia âm thầm dùng lực, muốn giữ khoảng cách với hắn, hắn có chút cúi đầu, lặng lẽ thở dài, cái cằm tuấn tú nhẹ nhàng cọ xát chỗ tóc mai của nàng, động tác đùa giỡn này làm dậy lên những cảm giác mâu thuẫn rất nhỏ trong lòng nàng, cũng khiến cảm giác lo được lo mất vẫn luôn tồn tại của hắn được khẳng định lại, rằng mình không phải tự mình đa tình.
Hắn nhẹ giọng thì thầm, chỉ để mình nàng nghe thấy, “Tiểu mỹ nhân, nàng là của ta rồi”.
Thượng Trụy tức khắc dừng lại việc âm thầm giãy dụa, trầm tĩnh, sau đó, nhất chân lên, đạp thật mạnh xuống.
Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt chợt nghe tiếng Bạch Thế Phi hét lên thảm thiết, buông thiên hạ ở trong lòng ra cong chân phải lên, hắn giật khăn che mặt xuống ôm chân ủy khuất không thôi, “Tiểu Trụy tử, nàng thật nhẫn tâm, ta không phải chỉ không đoán trúng thôi ư, hu hu hu, đau đến mức người ta muốn khóc luôn nè”.
Thượng Trụy tức giận bỏ chạy ra ngoài, hắn nhất định là không muốn sống nữa rồi! Lại tiếp tục đùa giỡn nàng
Bạch Thế Phi nhanh chóng cười cười chạy đuổi theo, không quên quay đầu lại quát, “Các ngươi chơi tiếp đi! Những lời trước đó bổn công tử đã nói tuyệt đối không sai, mấy tiểu tử các ngươi thật tốt đem hết đám nha đầu ngoan ngoãn này, toàn bộ bắt về nhà đi! Ai không bắt được người là không có tiền đồ! Nhớ, nửa đêm canh ba yên lặng tự động ngừng chơi!”

Bình Luận (0)
Comment