Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 5


Chương 4: Trăm năm nhàn hạ
Giờ Tỵ, Nhị quản gia Đặng Đạt Viên vội vã đến thư phòng.
Đặng Đạt Viên đã hơn 30 tuổi đầu, sau khi Bạch lão gia qua đời thì được Bạch Thế Phi mời về làm việc, công việc của hắn là hỗ trợ quản lý các cơ nghiệp trải rộng khắp cả các Châu các Phủ của Bạch phủ, thoạt nhìn thì là hắn là người trầm mặc hướng nội, nhưng trên thực tế lại hết sức khôn khéo lợi hại, chẳng những cẩn thận kỹ lưỡng, nhìn thấu mọi việc, hơn nữa là người nói một không hai, thưởng phạt phân minh, những người hầu đối với hắn vừa kính lại vừa sợ.
Phất tay cho nô bộc ở bên cạnh lui ra, hắn nói với Thế Phi, “Trong cung đưa đến mật hàm”.
Bạch Thế Phi không đếm xỉa đến từ phía sau thư án ngẩng đầu lên, “Trong đó nói gì?”
Đặng Đạt Viên bóp nát viên sáp* trong lòng bàn tay, đọc xong rồi nói, “Thái hậu muốn tổ chức lễ chúc thọ ở Điện Thiên An”.
((*viên sáp: mật thư giấu trong viên sáp tròn, muốn xem thư thì bóp vỡ viên sáp lấy thư ra))
Bạch Thế Phi cười nhẹ, “Không phải tới hôm nay bà ta mới có ý đó đâu, năm trước cũng đã từng cho người nói bóng nói gió với Hoàng thượng rồi, ngược lại Hoàng thượng vì một lòng hiếu thảo nên chủ động đến trước mặt bà ta nói lời ngon ngọt, rằng muốn tổ chức lễ mừng thọ cho bà ta ở Điện Thiên An, nhưng lúc đó bà ta lại vì danh tiếng mà giả vờ từ chối”.

Đặng Đạt Viên lắc đầu, “Từ xưa tới nay chỉ có lễ mừng thọ của Thiên tử mới được tổ chức ở Điện Thiên An, bà ta tuy nắm quyền hành triều chính trong tay, nhưng dù sao cũng là người trong chốn hậu cung, lại muốn Hoàng thượng cùng các văn võ bá quan ở Điện Thiên An dập đầu chúc thọ cho bà ta, nói thế nào cũng không thích hợp”.
“Đúng vậy, gia lễ cùng quốc lễ sao có thể lẫn lộn? Việc này sau khi bị Tương Vương biết được, lập tức cùng Yến Thư liên hợp thượng tấu, nói gì mà ‘Bệ hạ lấy hiếu phụng mẫu nghi, Thái hậu lấy khiêm ((khiêm tốn)) an quốc thể, xin hãy theo ý của Thái hậu mà làm’, chỉ hai câu thôi đã khiến bà ta không nói được gì, muốn giận cũng không được, còn thiếu chút nữa bị bá quan trong triều cười chết, sau đó Hoàng thượng ban bố thiên hạ lấy ngày sinh nhật của bà ta làm ngày lễ Trường Ninh, mới có thể tạm thời xoa dịu được hờn dỗi của bà ta”.
“Hôm nay bà ta lại một lần nữa mưu đồ việc này, chẳng lẽ đã nắm chắc được phần thắng?”
“Tương Vương, Yến Thư cùng các trọng thần trong triều cũng giống ngươi đối đãi với bà ta như là người của hậu cung, lúc nào cũng trình tấu khuyên ngăn kềm chế hành động của bà ta, không ngờ năm trước Tương Vương được bà ta giao cho trông coi kiêm giải quyết những chuyện lớn nhỏ trong Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung, mọi người trong triều còn tưởng rằng bà ta khoan dung độ lượng, bất ngờ đến cuối tháng sáu, Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung bỗng nhiên phát hỏa, một tòa cung điện đẹp như vậy bị đốt cháy thành tro than hoang tàn, Tương Vương mang tiếng quản lý bất lực đau đớn chịu tội, cuối cùng bị điều đến Thanh Châu làm tri huyện, chiêu giết gà dọa khỉ này quả thực đã khiến cho trên dưới triều đình yên ổn được một thời gian”.
Đặng Đạt Viên cả kinh, “Như vậy xem ra, bà ta đến cùng vẫn muốn được hưởng thụ đãi ngộ như Thiên tử”.
Bạch Thế Phi cười nhẹ không thôi, “Ta từng nghe nói bà ta ngầm hỏi thăm các đại thần suy nghĩ của họ về Võ Tắc Thiên, còn có ý định theo lễ nghi của hoàng thất mà xây dựng Thất miếu cho người nhà họ Lưu của bà ta, về sau bị phó tướng Lỗ Tông Đạo cật lực can gián mới bỏ đi ý niệm trong đầu, bây giờ Lỗ Tông Đạo đã qua đời, Tương Vương bị điều đi, Yến Thư mặc dù tạm thời được an ổn, nhưng cũng là khó bảo đảm được an toàn cho bản thân, duy chỉ có Lữ Di Giản được để bạt làm Tể tướng, triều đình hiện nay mọi thế lực đều nằm trong tay bà ta đã thay đổi rất nhiều, đoán chừng năm nay bà ta sẽ được đạt thành sở nguyện”.
Lúc này Thiệu Ấn từ ngoài cửa tiến vào, “Trong cung có chỉ, truyền Công tử vào cung yết kiến”.
Đặng Đạt Viên nhíu mày, “Theo lẽ Công tử chưa từng tham dự đến những chuyện đấu đá bát nháo kia, tại sao bây giờ lại bị kéo vào chuyện này kìa”.
Bạch Thế Phi cười khổ buông cây bút son trong tay ra, sắp xếp lại sổ ghi chép, “Cũng bởi vì ta chưa từng tham dự, mới dễ dàng làm hỏng chuyện”. Mấy năm trước chỉ lo coi sóc chuyện buôn bán trong phủ, đối với triều đình chẳng hề quan tâm, kết quả đến lúc quay đầu nhìn lại, đã rơi vào thế người là dao thớt ta là thịt cá rồi.

Đại hôn còn chưa đến ngày thứ ba lại mặt, bên kia chiếu chỉ đã rơi xuống đầu, có thể thấy được bọn họ toàn bộ không để hắn vào mắt, nói đi thì phải nói lại, Thái hậu có thể yên lặng theo dõi biến hóa, một mạch chờ hắn chính thức kết hôn xong mới bắt đầu nổi giận, cũng coi như là đứng đầu về khoản nhẫn nại rồi.
Qua nhiều năm, bà ta đã được bồi dưỡng tính tình thành cẩn thận đến một giọt nước cũng không để lọt, có lẽ, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Cong cong đôi môi đỏ, hắn đi ra cửa.
Bên trong Hoàng thành, Thái hậu đang ở cung Khánh Thọ.
Quách Hoàng hậu dáng vẻ đoan trang ngồi cạnh biểu muội Hạ Nhàn Phinh, con gái của Binh Bộ Thượng thư Hạ Kính, được xưng tụng là mỹ tài nữ đứng đầu Thành Biện Lương, kính cẩn cúi đầu, mi cong mày ngài như tranh vẽ trên dung nhan tuyệt mỹ dường như đang nhuốm buồn, vẻ đẹp có chút bi thương động lòng người, khiến người ta vô cùng thương cảm.
Chu Tấn đứng ở phía sau bên trái Lưu Nga, trầm tĩnh như chiếc bóng.
Lưu Nga hơi liếc mắt nhìn Hạ Nhàn Phinh, khẽ hớp một ngụm trà trong chén, mới nói, “Tâm ý của ngươi Hoàng hậu đã từng nói với Ai gia”. Chỉ là không ngờ tới sau đó bà đã ngầm ám chỉ thế nhưng cuối cùng Bạch Thế Phi vẫn nghịch ý mà làm, ít nhiều có chút khiến bà trở tay không kịp, “Vào thời điểm kết hôn, tiểu tử kia đã đem hôn sự huyên náo cho khắp đầu đường cuối ngõ nghe thấy, trên dưới thành Khai Phong có ai không biết hắn đối với con gái của Yến gia ưa thích không rời, nếu lúc đó Ai gia nhúng tay vào, chẳng phải là khiến người trong thiên hạ chê cười, mang tiếng xấu cầm gậy đánh gãy đôi uyên ương sao”.
“Thái hậu nói rất đúng”. Hạ Nhàn Phinh thấp giọng kính cẩn trả lời, “Chỉ trách tiểu nữ duyên mỏng phúc bạc”.
Hoàng hậu than nhẹ, “Cũng do muội số kiếp không may, gặp gỡ con cái nhà ai chẳng được, cố tình gặp phải hắn vào ngày lễ Hoa Thần, mà ngay cả Hoàng thượng cũng có nói, người nọ chân chính là phiến lá chẳng dính thân*”. Lặng lẽ khẽ nhìn về phía Thái hậu, vạn bất đắc dĩ mà nói, “Bây giờ hắn đã cưới chính thất vào nhà, còn cách gì có thể mơ tưởng nọ kia được nữa chứ?”.

((*Phiến lá chẳng dính thân: chẳng bao giờ động lòng với ai))
Hạ Nhàn Phinh nhẹ nhàng cắn môi, rũ mi xuống giường như sắp khóc đến nơi.
Thái hậu lại cười rộ lên, “Được rồi, Hoàng hậu ngày hôm nay là muốn ép buộc Ai gia nhúng tay chứ gì.”
Hoàng hậu cuống quít đứng dậy, “Nhi thần không dám, xin mẫu hậu thứ tội.” Dứt lời đã muốn quỳ xuống lạy.
“Đứng lên đi.” Lưu Nga đặt chén trà xuống, “Nếu Ai gia đã can dự vào chuyện này, đâu thể để hai chị em ngươi hao phí tâm tư.”
Hạ Nhàn Phinh mừng rỡ, tức thời nín khóc mỉm cười, đứng dậy nhẹ nhàng bái tạ.
Có cung nữ tiến vào nói, “Bên tàng khố thu được một báu vật quý giá, sai người tặng cho Thái hậu tiêu khiển”. Dứt lời trình lên một cây sáo được làm từ ngọc lục bảo.
Chu Tấn ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi nghẹn ngào kinh ngạc.
Lưu Nga chỉ cảm thấy sáo kia ống sáo xanh biếc, vào tay mát lạnh, trong suốt trơn bóng, tỏa hào quang lấp lánh có thể chiếu sáng nơi u tối, đúng là chế tác từ loại ngọc vô cùng tốt, trên đỉnh sáo còn đính kèm một dây tua được dệt từ những sợi tơ đủ màu sắc, rất lịch sự tao nhã tinh xảo, lúc tiếp nhận không nhịn được nhìn lâu thêm mấy lần, lại nghe thấy tùy tùng thân cận phát ra âm thanh kinh ngạc, cũng thêm ba phần hào hứng, quay đầu hỏi, “Cái này có lai lịch ra sao?”
Chu Tấn tiến lên khom người bẩm, “Nếu thần đoán không sai, cây sáo này hẳn tên gọi là Vấn Tình sáo. Khoảng một trăm năm trước, tận trong rừng sâu có một đôi thần tiên vô cùng nổi danh, nam tên Phạm Vấn Thiên, nữ gọi Liễu Hoàn Tình. Phạm Vấn Thiên thiếu niên thành danh, từ năm mười bảy mười tám tuổi đã là nhân vật rất nổi tiếng, năm đó lúc hắn hai mươi tuổi, vô tình gặp gỡ Liễu Hoàn Tình sau đó đối với nàng ấy vừa thấy đã yêu, mà Liễu Hoàn Tình kia lại là con gái của một nhạc công, một nữ tử bình thường hoàn toàn không biết võ công, Phạm Vấn Thiên vốn là tiền đồ vô lượng lại vì nàng ấy mà cứ thế rời khỏi giang hồ, hai người nắm tay nhau quy ẩn rừng sâu.”

Trên mặt Hạ Nhàn Phinh lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, khiến cho khóe mắt Chu Tấn phải liếc nhìn qua.
Hắn cúi đầu tiếp tục nói, “Ước chừng mười năm sau đó, có một đám người trong võ lâm tụ tập tại Vạn Tuyền Phong tranh đoạt một khối hàn ngọc ngàn năm, Phạm Vấn Thiên bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, dường như chỉ trong một chớp mắt hàn ngọc đã bị hắn lấy đi, mà còn không đợi mọi người nhìn rõ bóng dáng của hắn, hắn đã cứ thế biến mất, chỉ là xa xa cười để lại một câu ‘Các ngươi tranh đến đoạt đi quấy nhiễu thanh tịnh của ta, không bằng ta lấy nó cho Hoàn Tình làm sáo vậy’, về sau trên giang hồ liền đồn đãi, nói hắn tìm được thợ thủ công nổi tiếng Phi Xuất Thế làm cho Liễu Hoàn Tình một ống Vấn Tình sáo, có điều trên đời lại chưa từng có người thấy qua.”
Thái hậu nghe chuyện cảm thấy rất hứng thú, “Hóa ra có chuyện như vậy, thú vị thật.”
“Truyền thuyết cũng kể Liễu Hoàn Tình còn phổ một bài nhạc ‘Vấn Thiên hoàn tình’, chỉ là đến cuối cùng cũng chưa có ai nghe được.”
“Lát nữa tìm nhạc công đến đây, để Ai gia nghe thử một chút cây sáo ngọc này có điểm đặc biệt gì”. Lưu Nga nói, sau đó lại thấy trên mặt Hạ Nhàn Phinh hình như có chút nóng lòng muốn thử, nên hỏi, “Chẳng lẽ ngươi biết thổi?”
Hạ Nhàn Phinh kính cẩn trả lời, “Tiểu nữ quả thực từng học được mấy khúc, chỉ sợ làm bẩn thánh tai của Thái hậu.”
Lưu Nga đang định lên tiếng, cung nữ ở gian ngoài đã xướng lên, “Bạch gia công tử cầu kiến—— “
Bà liền dừng lại cuộc đối thoại, đặt cây sáo lên bàn, “Truyền”.
Hạ Nhàn Phinh chợt nghe Bạch Thế Phi đến, không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi xen lẫn vui mừng, lập tức nhận được cái liếc mắt của Hoàng hậu, mặc dù trong thâm tâm lưu luyến, cũng biết không nên tiếp tục ở lại, chỉ đành đứng dậy cùng nhau xin lui.
Lưu Nga cũng không giữ bọn họ nữa, chỉ phất phất tay, “Đi đi.”

Bình Luận (0)
Comment