Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 247

<code> Quay lại chuyện chính, thầy Trương đi tới với vẻ uy nghiêm như thường lệ mà thúc giục đám con của mình về đúng chỗ ngồi. Cả đám nhanh chóng nối thành một chiếc đuôi nhỏ mà đi theo người Cha của mình. </code>“Mấy đứa ngồi đây nhé! Tý hồi coi để ý đến tiết mục của lớp mình thì lên sân khấu. Thầy không ngồi với mấy đứa được, bên trường xếp câc giáo viên chủ nhiệm ngồi với nhau thành một cụm ở đằng trước rồi.”

“Vâng, bọn em hiểu rồi ạ”-Lê Khiết

“Tranh thủ thời gian tập mấy bữa giờ mong chúng ta sẽ thật toả sáng”-Bối Nguyệt

“Thầy tin các em sẽ toả sáng nhất nơi này, vậy nên cố lên nhé! Thầy luôn dõi theo các em”- Thầy Trương nhanh chóng làm động tác cổ vũ, khích lệ tinh thần cho đám nhỏ nhà mình. Không nán lại lâu nữa thầy phải quay về đúng vị trí để buổi lễ được diễn ra.<code> Khi thầy Trương đi thì cả lớp cũng tự mình ổn định, cả khán phòng ban đầu ồn ào bao nhiêu giờ lại im thinh thít. Thấy vậy cả đám cũng nói chuyện nhỏ lại. </code>“Tự nhiên chưa gì run quá bây”-Danh Quỳnh


“Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà”-Khiết Băng nắm lấy tay người thương mà an ủi, thấy vậy Danh Quỳnh cũng thả lỏng người hơn.

“Thanh xuân sắp kết thúc rồi, chúng ta phải tranh thủ tạo nên những kỷ niệm không phai thôi nào”-Hàn Vũ tiếp thêm động lực cho cả đám mà nói.

“Nghĩ lại cũng tiết thiệt, sắp mỗi đứa một nơi rồi. Chỉ còn vỏn vẹn nửa tháng nữa thôi”-Trương Nguyên


“Đừng buồn, chúng ta vẫn sẽ liên lạc với nhau thường xuyên mà. Học khác trường đại học chơ mấy chơ có phải cạch mặt nhau luôn đâu”-Thư Khoa

“Yên tâm đi, tụi mình khó chẻ lắm.”-Chúc Thành

“Lo gì chứ, cơm - áo - gạo - tiền thì sao. Miễn là chúng ta luôn hướng về nhau thì thanh xuân tươi đẹp này sẽ không bao giờ kết thúc được cả”-Hàn Phong

“Phong nói đúng, chúng ta là bạn tốt. Nên dù có ra sao, có như nào thì chỉ cần mệt mỏi hay muốn từ bỏ cứ quay đầu về phía sau. Bạn bè, gia đình,…luôn luôn ở đó đón lấy cậu. Vậy nên ai mà bỏ bạn bè mà thay đổi trước thì làm cờ hó nhé”-Mộc Hạ nở một-nụ cười nhẹ cho pha bẻ lái không hề cua gắt của mình, thấy biểu cảm của cậu sinh động như vậy cộng thêm lời nói khác với thường ngày kia mà cả đám cùng chụm lại cười thầm với nhau.<code> Bây giờ trông gương mặt của mọi người rất tươi, nhưng nụ cười đẹp đẽ nhất thời xuân thì. Mặc cho bên trên Hiệu trưởng đang đọc lời tri ân thì bên dưới ngay lúc ngày bọn họ chỉ biết có mỗi câu chuyện đã nói với nhau. Bài phát biểu qua đi, đồng loạt toàn bộ các học sinh đều vỗ tay kịch liệt. Cả đám thấy vậy mới giật mình ngồi ngay ngắn lại mà vỗ tay theo mọi người trong hội trường. Lúc Hiệu trưởng đi xuống thì bên hội học sinh lại đi lên, bọn họ có đôi lời phát biểu đại diện khối 12 dành cho tất cả các thầy cô đang có mặt và không có mặt hôm nay. </code>“Kính chào các thầy cô, em là Hội trưởng hội học sinh của trường. Hôm nay em xin đại diện toàn bộ khối 12 muốn gửi gắm đến tất cả các thầy cô đang có mặt và không có mặt ngày hôm nay. Với tất cả lòng kính trọng của tụi em, cảm ơn thầy, cảm ơn cô những người đã luôn cật lực với nghề. Cảm ơn những cố gắng, hi sinh và bao bọc cho những đứa con non trẻ là tụi con đây…”<code> Bài diễn văn dài qua đi, không chỉ học sinh mà các giáo viên đều đồng loạt vỗ tay thật lớn. Có vài thầy cô đã không kìm nén được nước mắt. Không phải vì bài phát biểu của các em hay mà chính tình cảm trân thành của các em được gửi gắm trong đó đã chạm tới trái tim của những người thầy, những người cô. Tình cảm thiêng liêng và quý báu đó đã khiến những người lái đò cảm động và xúc động thay lại có thêm một vài cô cậu học trò đã ôm lấy nhau khóc nhỏ.</code>

Bình Luận (0)
Comment