Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 282

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên Mộc Hạ đang chill bằng cách vẽ tranh tại nhà, dạo giờ cậu đang chờ đợi sự phê duyệt của bên tổ chương trình tìm kiếm tài năng sau khi hồ sơ phỏng vấn của cậu bị loại vào phút mốt. Cuộc đời oái ăm thật chứ, nhưng dù sao thì bản thân cậu cũng phải thật cố gắng thôi. Vì đây là lần đầu cậu đối diện với một sở trường mới và hầu như đây là một bước ngoặt Mộc Hạ chưa từng sẽ xuất hiện trong cuộc sống ở kiếp này. Nhìn vào Mộc Hạ người ta chỉ thấy cậu rất may mắn và hoàn hảo nhưng thực chất cậu chỉ giỏi những gì cậu đã biết, đã từng trải nghiệm và học hỏi qua ở kiếp trước mà thôi. Chơ những cái mới như nhảy hay rap, thậm trí là ca hát thì cậu chưa bao giờ đụng tới. Mộc Hạ biết đàn không có nghĩa là cậu sẽ giỏi tất thảy về cảm âm hay hoà tấu các nốt nhạc. Buổi biểu diễn ở lễ tốt nghiệp trường năm đó, đáng ra Mộc Hạ chỉ đảm đương việc ngồi đàn mà thôi. Nhưng với niềm hào hứng của Lê Khiết cậu đã được mọi người giúp đỡ để có thể tự tin hát lên những giai điệu vần lời mang cảm xúc chân thật nhất của bản thân. Và rất may công sức chỉ dạy của mọi người đã không đổ xuống sông. “Hệ thống à, em nghĩ ta có nên làm điều gì đó không?”


[Hmm, học hỏi cái mới mỗi ngày và trau dồi thêm kiến thức không có gì là sai cả thưa chủ nhân. Miễn là ngài thích và ngài muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được điều đó. Ngài cũng có khiếm khuyết mà, không có ai trên đời này là hoàn hảo đến 100% cả. Những người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài hào nhoáng của ngài mà đã vội phán xét nhưng lại không hiểu được ngài đã cố gắng như thế nào, chịu khổ ra sao, thì thôi ạ. Ngài đừng bận lòng chuyện hôm bữa nữa ạ, ngài cứ mặc kệ và bước tiếp thôi. Góp ý tốt sẽ giúp ngài phát triển thành một con người tiến bộ hơn, góp ý xấu thì ngài đừng lưu tâm làm gì. Ngài chỉ cần trau dồi và tập trung khắc phục điểm yếu kém của bản thân là được rồi ạ. Còn nữa, việc ngài không làm ngài không cần phải cảm thấy tồi tệ. Việc ta ta làm, lời họ thích nói sao thì nói. Ta không quản. Ngài là con người, ngài có cảm xúc chơ không phải chỉ là một nhân vật được điều chỉnh ở trong những trang giấy.]



“Ta cũng không muốn ganh đua với đời, chỉ là ta rất thích học hỏi những cái mới, thích ép bản thân ngày càng ưu tú hơn nữa. Từ trước tới nay ta đều biết trên thế giới này dù không phải cùng ở một thời đại, một quốc gia nhưng suy cho cùng thì sẽ luôn luôn có những người giỏi hơn ta gấp trăm, triệu lần. Nên ta không thể thua được, đã ngã một lần rồi, chết một lần rồi. Thì từng này có là gì đây. Dù không được chọn trúng thì sao chứ, ta vẫn phải học để biết chứ. Nào hệ thống cùng ta đi luyện tập thôi nào, ta rất hào hứng luôn đấy. Ta phải chứng minh cho những người đó thấy ta và gã bọn họ biết không giống nhau, giữa bọn ta chẳng có lấy một điểm chung nào cả. Và ta cũng không nên lười biếng nữa, trước hết ta phải cất và dọn dẹp đống bừa bộn bản thân gây ra đã” Mộc Hạ lên dây cót phấn chấn lại tinh thần, dù không được chọn thì sao chứ. Dù bản thân có phải gánh chịu những lời đàm tiếu của những anti fan của tên não tàn kia thì sao chứ. Cậu là cậu, hắn là hắn. Hai người vốn dĩ chẳng hề có quan hệ gì với nhau cả. [Vậy mới là chủ nhân của em chứ, đám anitifan của tên nhãi kia mở mắt to ra mà xem người nào mới là đỉnh lưu cấp Thần.] Nguyên lai của vụ việc trên phải kể đến những ngày sau khi kết thúc dự án nghiên cứu, Mộc Hạ trong một lần đi nhà sách để mua hoạ cụ thì đã bị một đám người bao vây vì nhận nhầm cậu là cái tên kiếp xác kia. Vì không muốn tranh cãi hay đánh nhau nên Mộc Hạ đã chọn cách nhẫn nhịn và nghe những lời tục tĩu nhất về những việc bản thân chẳng hề làm, chung quy trái tim con người rất mỏng manh mà nhỉ. “Cái tên chết bằm chỉ biết sử dụng cái nhan sắc đã qua phẫu thuật thẩm mỹ này mà đi quyễn rũ mọi người, già trẻ gái trai cũng không tha. Mày có còn là người không, tao thấy mày dell xứng đáng đứng một chân ở trong giới. Mày chỉ là một đứa vô học, này vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ được yêu thương. Thứ dốt nát, não rỗng mà bày đặt học thức chuyên sâu” Đúng là đôi khi sự mềm yếu và im lặng rất vô dụng, nhưng nếu hễ có chuyện gì mà cứ đụng là chạm thì xã hội này sẽ loạn mất. Nên thay vì tiếp tục đứng đó nghe những lời lăng mạ thì Mộc Hạ đã chịu đựng đứng đó ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện của hai bên để sau này làm bằng chứng. Và sau đó cậu tranh thủ chạy mất dạng.

Bình Luận (0)
Comment