Chợt vị chủ tịch cao cao tại thượng đột nhiên quay ra nhìn anh, khiến trái tim thư ký nhỏ đập muốn đứt phanh. Trong đầu không ngừng vang lên cảnh báo nguy hiểm cực độ, đang sợ hãi thì chợt anh thấy chủ tịch cầm điện thoại lên tiếp tục gõ gõ gì đó.
Trái tim đang căng thẳng của anh bắt đầu dịu lại, chợt tiếng tin nhắn điện thoại vang lên khiến anh giật thót như mới làm chuyện xấu xong. Anh khẽ bật điện thoại lên coi mà thầm cầu phúc. Chợt hai mắt anh mở to vì ngạc nhiên, hai mắt ánh lên sự lấp lánh của những giọt nước mắt.
“Chủ tịch à…”
“Thưởng cho thư ký Hàm vì việc làm tốt ngày hôm nay, cuối tháng sẽ nhận ×5 lương nữa. Cậu khiến bảo bối của tôi hài lòng, thì tôi cũng không thể phụ lòng tốt của cậu được.”
“Cảm ơn chủ tịch”
Thư ký Hàm vui sướng khôn xiết, lương của anh giờ cũng 200 triệu một tháng. Vừa được thưởng 100 triệu lại nhân hai lương, giàu to rồi. Xong tháng này anh đủ tiền mua xe rồi. Thư ký Hàm thầm cảm ơn phu nhân của chủ tịch, anh yêu chết mất sự vui vẻ và dễ chiều của phu nhân.
Sau này có chuyện gì liên quan tới phu nhân, anh nhất định cũng sẽ là người tiên phong giải quyết. Chỉ cần phu nhân hài lòng thì con đường giàu sang sẽ luôn mở rộng với anh. Không thẩn thờ nữa, anh nhanh chóng cút đi làm việc để lại vị chủ tịch tiếp tục nhìn tin nhắn mới cap lại mà cười như thằng dở hơi kia. Quay về phía Mộc Hạ, sau khi nhận được bánh cậu đã ăn một cách rất ngon lành. Mọi biểu cảm hạnh phúc của cậu đều được camera ghi lại vô cùng sắc nét. :“Gì đây, bạn nhỏ vẻ ngoài lạnh lùng kia sao giờ lại dễ thương như này”
:“Nhìn hai cái má bánh bao kia kìa, chao ôi muốn cắn một phát quá”
:“Tuy ấn tượng về bạn thí sinh này không tốt vì giống cái tên dẹo kia. Nhưng nhìn kỹ giờ thấy mình có chút hồ đồ rồi”
:“Trời mấy người dễ bị lừa quá, nói vậy cũng tin. Nhiều khi đây là chiêu trò mới không chừng. Chơ sao lại có người giống người được cơ chứ”
:“Tuy cũng đang hoang mang, do dạo giờ cũng không thấy tên kia sử dụng mạng xã hội hay từ phía quý công ty cũng không có lộ tin tức gì”
:“Có thể chủ tus trên nói cũng đúng”. Miệng đời chung quy cũng phức tạp quá, từ một câu chuyện nhưng qua tai nhiều người sẽ bị miệng của họ biến tấu thành những siêu phẩm quá sức vượt ngoài khả năng phán đoán của chính bản thân người được nhắc đến đó. Thật là hết cách mà. Ăn xong bánh, đã đến giờ nên các huấn luyện viên nhanh chóng tập hợp các thí sinh tại một phòng lớn. Hôm nay các thí sinh sẽ phải làm bài test để chia nhóm và chọn ra các sở trường bà màu sắc phù hợp với bản thân. Cùng với đó là các thí sinh sẽ về chung nhà với vị lão sư nào. Mỗi thí sinh phải làm ba bài test về sở trường ca hát, nhảy ( or múa) và cuối cùng là diễn xuất. Người mở màn đầu tiên xui rủi thế nào mà lại là Mộc Hạ, bắt đầu bài test sở trường đầu tiên sẽ là hát. Vì không biết chọn bài gì nên cậu lấy luôn bài mà mọi người cùng sáng tác tặng cho người cha của mình vào hôm tổng kết ra trường năm đó. Sau khi hoàn thành phần trình diễn của mình, các lão sư và toàn thể thí sinh đều đơ người. Phải mất một lúc bọn họ mới hồi tỉnh, các lão sư thì mỗi người mỗi vẻ. Khuôn mặt sét nét, đăm chiêu mà nhìn cậu. Lâu lâu lại nói với nhau vài lời. :“Ôi má, hát hay vậy”
:“Bạn thí sinh này khác với cái tên bình hoa di động kia nha”
:Mê cái giọng hát ngọt ngào này quá à"
:“Không lẽ giờ tôi phải nhận bảo bối này làm con trai, lập group fan thôi”
:“Ôi, tôi tham gia với” Sau đó, Mộc Hạ đã thu về một số fan hâm mộ đầu tiên trong sự nghiệp của mình.