Cậu quay về nhà, mọi người đã đợi sẵn. Ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ lo lắng. Nhưng khi kiểm tra thấy cậu không bị gì thì mới thả lòng dần. Mộc Hạ thấy thế nhanh chóng khuấy động không khí. Cậu choàng lấy tay cả nhà rồi kéo mọi người vào nhà. Bữa tối hôm nay sẽ do cậu nấu để lấy công chuộc tội vì đã khiến cả nhà lo lắng, bất an.
Bầu không khí quây quần thật ấm áp, cho đến khi Mộc Hạ đang buông thả nằm trên giường xem phim thì mồm lèo hệ thống đột nhiên xuất hiện và cắt ngang.
/ Chủ nhân yêu dấu, đã gần một tháng trời kể từ ngày đó ngài đã Không Làm Nhiệm Vụ rồi đó ạ /
"Giật cả mình, ta biết rồi. Né qua một bên đi, ta đang bận cày phim"
/Thật quá đáng, người có biết tôi đã phải khổ sở như thế nào không.../
Hệ thống bắt đầu một tràng dài bài văn muôn thuở đạt điểm tuyệt đối của nó, Mộc Hạ nghe nó nhai đi nhai lại muốn quên cũng không quên được. Bất lực cậu đành thỏa hiệp để cho cái mỏ của nó bớp bô bô lại. Nhưng trước khi làm nhiệm vụ thì cậu còn phải giải quyết chuyện nội bộ ở Viện Quốc Gia nữa.
Nghe đâu bên đó mấy tuần cậu off đi làm nhiệm vụ mật thì đã loạn cả lên, kẻ chủ mưu cứ vênh mũi mà nổ. Dương Hồng cứ gửi tin nhắn của nổ máy cho cậu. Diễn đàn như phát hoả không ngừng công kích lẫn nhau, hai phe ủng hộ và tẩy chay ngày càng mãnh liệt trong lời nói.
Mộc Hạ cật nhập tình hình hiện tại một chút rồi cất máy đi ngủ, thời gian này trì hoãn cũng đủ dài rồi nên ngày mai phải dứt điểm thôi.
"Thật mệt mỏi"
Mộc Hạ gác tay lên trán mà miệng khẽ thở dài một hơi, cậu nhanh chóng chìm dần vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, một buổi sớm nắng chói chang. Mộc Hạ thay đồng phục chỉnh tề sau đó đi tới viện, quét chip bước vào phòng cậu nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu của mình rồi rời đi.