Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 374

Buổi live nhanh chóng khép lại, dường như anti fan không hể xuất hiện. Cũng phải Mộc Hạ đã ngấm ngầm hack app để có thể loại trừ các nguy cơ xấu có thể ảnh hưởng đến tâm trạng vốn đang bình yên ngày hôm nay của cậu.

Tranh của fan thì Mộc Hạ đã vẽ xong, theo thói quen cậu ký tên và đóng dấu. Nhìn cứ như thánh chỉ vậy mà thôi cũng kệ đi, chắc không ai đem bán đấu giá đâu nhỉ.

Chuyển phát nhanh nhanh chóng tới nhà đem ba gói hàng đi, mỗi gói hàng đều được bọc rất xinh xắn. Bên trong còn có cả thư viết tay và một phần quà nhỏ. Xong xuôi công việc cậu đi vào nhà.

Tối đến, Mộc Hạ nấu cơm. Cùng mọi người dùng bữa, coi phim ăn tráng miệng cùng gia đình xong là lên phòng làm vệ sinh. Cậu ngồi vào bàn bắt đầu lên ý tưởng sáng tác phổ nhạc mới để tạo thành một album ra mắt. Suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra được một bài mà bản thân ưng nhất, cậu lấy tên tựa của Album là ' Trời Sao'.

Bản phổ nhạc đã có vậy thì mai cậu hẹn lịch rồi tới ghi âm luôn, sau đó còn phải chuẩn bị một buổi họp mặt fan.

Kèm theo đó là các phần quà nhỏ như thư tay, poster,....và món quà đặc biệt nhất do chính tay cậu tự làm đó là khăn quàng cổ. Tiện cậu cũng pi a cho sản phẩm mới sắp ra mắt thị trường của Bối Nguyệt luôn. Tên gì ấy nhỉ, à

'Winter Lover' ( Người tình mùa đông ).

Nghe hơi sến nhưng mà không sao, cô bạn của cậu thích cái tên đó là được. Ngày mai cũng tới, Mộc Hạ theo chân anh Trí Khanh đi tới phòng thu âm. Vì lo lắng cho em trai nhỏ không có tài nguyên tốt, cả nhà đã âm thầm mua lại công ty chủ quản của cậu.

" Hạ Hạ, em vào trước đi. Anh có cuộc họp, họp xong anh xuống tìm em"

"Anh cả cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho em. Em sẽ không sao đâu"

"Được, đồ dẻo miệng nhà em"

Trí Khanh vui vẻ véo má mềm của em trai yêu dấu, hình ảnh dịu dàng này vô tình bị nhân viên trong công ty nhìn thấy. Thế là trong nhóm chat liên tục nhảy tiếng ting ting không ngừng.

(:"Biết tin gì chưa mấy bà?

(÷:" Không nói sao biết má"



(,:"Nói luôn đi hóng quá bà"

(,:"Hồi tui thấy chủ tịch lạnh lùng của mình dắt theo một cậu xinh trai, hình như là idol mới trong giới Lý Mộc Hạ đó. Chủ tịch còn véo má, nói chuyện vô cùng thân mật với cậu ấy"

(:"Hồi tui thấy chủ tịch đích thân dẫn cậu ấy tới phòng thu âm luôn"

(*:"Bé nó dễ thương lắm quý vị, tui làm lễ tân gặp bé nó. Bé cười với tui còn chào hỏi lễ phép lắm."

(:"Ai biết được bà, lỡ đâu diễn thì sao"

(*:"Sao hay nghĩ xấu cho người ta quá vậy?"

(P:"Úa, vậy là mấy chế không biết..."

Cô nhân viên kia chưa kịp nhắn xong câu đã bị trưởng phòng nhắc nhở vì tội làm việc riêng, thế là hôm đó cô ấy vừa bị ăn măng vừa phải tăng ca. Số khố quá trời.

Quay lại phía Mộc Hạ, sau khi chào hỏi mọi người cậu theo chỉ dẫn của một anh kỹ thuật bước vào bên trong phòng. Bản nhạc cũng đưa cho anh chị ở đó, Mộc Hạ điều chỉnh hơi thở. Nhận tính hiệu từ bên ngoài xong cậu cũng cất tiếng hát.

Trong quá trình cậu thu âm thì Trí Khanh cũng họp xong, anh tranh thủ tới xem đứa em trai nhỏ nhà mình phô diễn tài năng. Không ngoài mong đợi, mọi thứ diễn ra rất hoàn hảo. Mộc Hạ thở phào tháo ti phone ra đặt lại chỗ cũ rồi mới bước ra ngoài.

"Em hát hay lắm"

"bé ơi, cho chị xin chữ ký đi em. Chị mê giọng của em lắm"

"Dạ được ạ, chị cho em mượn giấy bút nha"

"Chị có đem theo poster nè, em ký vào đây cho chị nha"



"vâng ạ"

Mộc Hạ ký tên cho mọi người xong cũng chào tạm biệt anh chị, ngoài ra còn gửi lời cảm ơn đến bọn họ. Xong, cậu và anh Trí Khanh cũng rời đi. Ai nấy cũng tiết nuối nhưng đành vậy.

"Em hát hay lắm, đúng là em trai của anh"

"Em hồi hộp muốn chết luôn ấy"

"Em ăn gì không? Anh chở em đi ăn luôn, gần đến giờ trưa rồi"

"Dạ thôi ạ, tý em qua chỗ Nguyệt để làm mẫu ảnh nữa ạ. Mà em có chuẩn bị cho anh hộp cơm"

Mộc Hạ lôi từ trong túi xách của mình ra một hộp cơm màu nâu tinh xảo, cậu đưa hộp cơm cho anh Trí Khanh.

"Em thấy dạo giờ anh gầy đi rồi đấy, anh ăn nhiều vào"

"Anh nhớ rồi, cảm ơn em"

"Em về trước đây, tạm biệt anh cả"

"Nói bye được rồi, tạm biệt nghe sợ chết"

"Vâng, em nhớ rồi. Cả nhà cứ ám ảnh câu này mãi, có phải vĩnh biệt đâu mà lo"

"Coi cái miệng xinh của em vừa thốt ra câu gì kìa"

Trí Khanh như đứa trẻ mà tự nhiên trêu chọc em trai út nhà mình, khắp sảnh nơi nào họ đi qua cũng để lại tiếng cười giòn tan. Ai nấy nhìn vào cũng không khỏi kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment