Tiêu Cảnh Thần bí mật tiến cung nói suy đoán của bọn họ với Hoàng đế.
Hoàng đế cũng bị kinh hách, thương nghị với Tiêu Cảnh Thần một hồi lâu, quyết định trước tiên không đánh rắn động cỏ. Việc này dù sao cũng chỉ là suy đoán, còn phải điều tra thật kỹ mới được. Vì thế hoàng đế phái ra ám vệ tinh nhuệ nhất, chia làm ba đường đi thăm dò.
Một đường theo dõi Huệ phi và người bên cạnh nàng. Nếu Huệ phi thật sự bị Phù Dung Cao khống chế, vậy bên cạnh tuyệt đối có người là phản tặc.
Một đường trọng điểm theo dõi Bát hoàng tử, hắn đi nơi nào, tiếp xúc người nào tất cả đều phải theo dõi.
Cuối cùng một đường đi Phúc Châu, nhìn chằm chằm vào nhị công tử Vinh Quốc Công phủ.
Ngoại trừ ám vệ của hoàng đế, Tiêu Cảnh Thần bên này cũng phái nhân thủ nhìn chằm chằm Bát hoàng tử cùng Vinh Quốc công phủ, còn có người đi thăm dò nhà mẹ đẻ Huệ phi.
Kiều Diệp và Lục Thiều giả vờ không biết, một người tiếp tục làm chuyện xây dựng xưởng mới, một người mặt ngoài thành thành thật thật đi tới Hàn Lâm viện làm nhiệm vụ. Nhưng các đại thần đều phát hiện, hoàng đế không phải thích và coi trọng Lục Thiều ở mức bình thường. Thường xuyên gọi Lục Thiều vào trong cung làm việc, khiến một đám quan viên Hàn Lâm viện ghen tị. Nhưng Lục Thiều không vì được cưng chiều mà vểnh đuôi, vẫn giữ lễ độ ôn hòa, thái độ với mọi người vẫn như cũ.
Hắn vốn cũng am hiểu giao tiếp với người khác, cho nên ngoại trừ số ít người ngoan cố không thay đổi nhìn hắn không vừa mắt, những người khác của Hàn Lâm viện từ trên xuống dưới, ở chung với hắn đều rất không tệ.
Tống Thiếu Dương cũng vào Hàn Lâm viện nhưng chỉ phụ trách một ít tạp vụ không quan trọng, hoặc là đi theo tu sửa sách. Thấy Lục Thiều không chỉ được hoàng đế trọng dụng, còn lăn lộn trong Hàn Lâm Viện như cá gặp nước, hắn cũng không nhịn được ghen tỵ.
Cứ như vậy nhoáng một cái lại qua hơn hai tháng.
Hôm nay Thiên Hoàng Đế bí mật triệu Tiêu Cảnh Thần vào trong cung. Cả người hắn nhìn qua mang theo loại mệt mỏi rã rời: “Suy đoán của các ngươi đã được điều tra. Huệ phi quả thật đã bị Phù Dung Cao khống chế. Lão Nhũ mẫu của lão Bát giả kia, chính là người khống chế Huệ phi, cũng là mẹ ruột của lão Bát giả. Mà tổng quản thái giám trong cung Huệ phi chẳng những là thái giám giả, còn là cha ruột của lão Bát.”
Nếu không phải Kiều Diệp phát hiện tướng mạo lão Bát không giống hắn, bộ dáng Huệ phi không thích hợp, bọn họ làm sao sẽ nghĩ đi thăm dò cái này. Cũng bởi vì những năm này hắn đối với Huệ phi mặc kệ không hỏi đến, cho nên tính cảnh giác của những người kia liền không cao như vậy, tra một cái là chuẩn. Cuối cùng huyết mạch hoàng thất tiền triều đều ẩn núp trong cung nhưng không bị phát hiện. Điều này làm cho hoàng đế cũng cảm thấy rất mất mặt cùng tức giận.
Tiêu Cảnh Thần không bất ngờ với việc Huệ phi có vấn đề, lại kinh ngạc vì cha mẹ ruột của lão Bát đều ở trong cung.
Hắn không khỏi hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Muốn khống chế bọn họ không?”
Hoàng đế gật đầu: “Phải bắt, ta đã cho người khống chế người trong cung Huệ phi. Hôm nay để ngươi tiến cung, chính là để ngươi bí mật mang những người này thay phiên đi thẩm vấn. Bắt hết những người khác ẩn núp ở trong cung ra.”
Tiêu Cảnh Thần nói: “Không thành vấn đề.”
Hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Còn có lão Bát giả, muốn bắt lại không?”
Hắn lại nhắc nhở: “Nếu thân phận của bọn họ bị bại lộ, sẽ làm hoàng thất chúng ta mất mặt. Còn có thể sẽ làm một số người sợ hãi lo lắng, phản tặc có thể xuống tay với bọn họ hay không.”
Dù sao con trai của Hoàng đế cũng có thể bị đổi, tần phi trong cung đều có thể bị khống chế, loại thủ đoạn này vẫn còn có chút đáng sợ.
Hoàng đế đen mặt nói: “Cái này cũng không cần rêu rao ra bên ngoài.”
Hắn híp mắt, đáy mắt một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị: “Lão Bát bên này trước tiên bắt lại, từ trong miệng hắn nạy ra tình báo nên có, hắn liền có thể phát sinh ngoài ý muốn.”
Loại huyết mạch hoàng thất tiền triều này tuyệt đối không thể lưu lại. Nếu không hậu hoạn vô cùng. Thân phận cũng không thể bại lộ, Khiến cho tất cả mọi người đều biết, cho nên đến lúc đó tạo ra một trận ngoài ý muốn, để lão Bát giả chết ngoài ý muốn là được.
Tiêu Cảnh Thần gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hắn hỏi: “Ngũ hoàng tử bên kia, ngươi muốn báo cho hắn biết không?”
Bát hoàng tử có thể phát triển cho tới hôm nay, âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, Ngũ hoàng tử “Công không thể không có”.
Hoàng đế mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên phải để cho hắn biết việc này.”
Trước kia ông ta còn cảm thấy đứa con trai này thông minh cũng có năng lực, ai ngờ được nó lại là một kẻ ngu xuẩn. Tiếp theo hắn mang theo vài phần nghĩ mà sợ nói: “Chuyện lần này, thật may nhờ có Kiều Diệp và Lục Thiều.”
Nếu không phải hai người này, chẳng những mấy đầu lĩnh phản tặc còn đang hoạt động mạnh, thân phận của lão bát giả cũng sẽ không bị bọn họ biết được. Người của hắn còn tra ra không ít chuyện, ví dụ như Thái tử sốt rét, mặt ngoài là lão Ngũ làm. Trên thực tế là lão Bát an bài. Nếu như không phải có thuốc của Kiều Diệp, mộ phần Thái tử đã cao ba thước. Thái tử vừa chết, tranh đấu giữa những nhi tử khác của ông ta sẽ càng lợi hại hơn, triều đình cũng vậy. Nói không chừng thật sự có khả năng khiến phản tặc và lão Bát giả tính kế thành công. Huyết mạch hoàng thất tiền triều một lần nữa chấp chưởng triều đình, giang sơn Tiêu gia bọn họ sẽ đứt trong tay hắn. Như vậy tương lai hắn đi dưới đất, nên đối mặt liệt tổ liệt tông như thế nào?
Tiêu Cảnh Thần cũng nhịn không được cảm thán: “Đúng vậy, chuyện này cũng may là có vợ chồng Lục Thiều, cho nên nói bọn họ mới là phúc tinh.”
Trước kia hắn không tin những thứ này nhưng bây giờ đều tin chắc Kiều Diệp là phúc tinh.
Hoàng đế cũng giống như vậy: “Xem ra ông trời càng coi trọng Tiêu gia chính thống chúng ta hơn, mới để một phúc tinh đến phụ trợ.”
Tiêu Cảnh Thần cười cười: “Đúng vậy.”
Tiếp theo Tiêu Cảnh Thần liền lặng lẽ dẫn từng nhóm người Huệ phi ra ngoài thẩm vấn. Tin tức Huệ phi biết cũng không phải rất nhiều. Nàng tuyển tú tiến cung, được Hoàng đế sủng hạnh một lần liền có thai, sinh ra Bát hoàng tử chân chính. Nhưng khi Bát hoàng tử nửa tuổi, có một ngày nàng đi ôm con trai, lại không cẩn thận bị vấp ngã. Đập đầu Bát hoàng tử lên sừng nhọn của bàn, Bát hoàng tử lập tức tắt thở. Tiếp theo ma ma bên cạnh nói nàng đây là mưu sát hoàng tử, coi như là mẹ ruột cũng nhất định sẽ chết, còn có thể liên lụy người nhà mẹ đẻ của nàng. Nàng vốn không có chủ kiến gì, vì thế nghe ý kiến của đối phương, để đối phương vụng trộm từ ngoài cung đưa một đứa nhỏ giống nhau tiến vào.
Bởi vì Huệ phi không được sủng ái, Hoàng đế cũng rất ít đến thăm Bát hoàng tử, cho nên sau khi bọn họ thay người, không bị phát hiện. Nhũ mẫu của Bát hoàng tử không bao lâu cũng được an bài tiến cung. Bởi vì không phải con ruột, cộng thêm đây là tới thay thế con trai hưởng phúc, cho nên Huệ phi thật sự không thân cận nổi với lão Bát giả. Đương nhiên cũng không có tra tấn nhưng dù như vậy, đám người lão Bát giả vẫn không quá yên tâm, sợ nàng bại lộ thân phận của bọn họ. Mà Huệ phi ở trong cung tuy rằng không nổi bật khiêm tốn nhưng lại rất hữu dụng, còn phải giữ lại. Cho nên lúc lão bát giả mười hai tuổi, liền tự tay dùng Phù Dung Cao khống chế người nhà mẹ đẻ cùng với dưỡng mẫu này. Lúc lão Bát mới mấy tuổi, đã biết thân phận của mình, sau đó bắt đầu bị dạy bảo mưu đồ. Lúc này mới chủ động trèo lên người của mẫu tộc và mẫu phi, đều có thể cùng Ngũ hoàng tử chống lại Thái tử. Mặt ngoài hiệu trung Ngũ hoàng tử, thực tế lại lấy Ngũ hoàng tử làm lá chắn làm rất nhiều chuyện.
Cha mẹ già của lão Bát giả miệng rất kín, làm sao cũng không mở miệng. Tiêu Cảnh Thần liền gậy ông đập lưng ông, đút Phù Dung cao cho bọn họ, không bao lâu sau, hai người đều buông lỏng miệng, nói ra những gì đã biết.
Bát hoàng tử bị theo dõi, bị ám vệ của hoàng đế cùng Tiêu Cảnh Thần tra được hai hang ổ chân chính của hắn, một là tòa nhà ở kinh thành, một là thôn trang ngoại ô. Còn có những người hắn tiếp xúc, cũng đều bị nhìn chằm chằm tra xét một phen, sau khi thời cơ chín muồi, lúc Bát hoàng tử đi thôn trang ngoại thành đã bị người của Tiêu Cảnh Thần bắt lại.
Chờ đến lúc thẩm vấn, Bát hoàng tử mới phát hiện thân phận của hắn vậy mà bại lộ. Đương nhiên hắn cũng là cắn chết không thừa nhận nhưng nhiều chứng cớ như vậy chỉ hướng hắn, hắn không thừa nhận cũng vô dụng.
Cộng thêm Tiêu Cảnh Thần cũng dùng Phù Dung cao cho hắn, để bọn họ tự nếm thử mùi vị đó. Cuối cùng Bát hoàng tử cũng nhả ra.
Tiêu Cảnh Thần từ trong phòng tối của tòa nhà kia lục soát được một phần danh sách cùng chứng cớ phản tặc thu mua đại thần triều đình, còn có mấy quyển sổ sách.
Tiếp theo, phát hiện một mật thất dưới đất ở thôn trang ngoại ô kinh thành của Bát hoàng tử. Bên trong cất giấu rất nhiều vàng bạc châu báu và tranh chữ đồ cổ. Đều là tiền triều lưu lại, tương đương một cái bảo tàng nhỏ. Những thứ này dĩ nhiên đều sung vào tư khố của Hoàng đế, mà sau khi thẩm tra, tất cả người có vấn đề trong cung đều bị bắt ra.
Đại thần trong triều liên lụy, cũng bị lục tục tìm lý do khác cùng chứng cớ biếm quan hoặc là sung quân, cũng bởi vì những chuyện này, để cho Hoàng Đế và Tiêu Cảnh Thần phát hiện Phù Dung Cao nguy hại.
Theo kiến nghị của Lục Thiều và Kiều Diệp, Đại Dần bắt đầu cấm A Phiến, nghiêm cấm buôn lậu và buôn Phù Dung cao.