Xuyên Đến Hào Môn Tiêu Tiền Của Đại Lão Tiếp Tục Mạng Sống

Chương 58

Cố Sư Sư đang bồn chồn. Cô không hiểu tại sao đi làm nghề gốm mà lại biến thành buổi hẹn hò với một bà lão.

Thế rồi người kia trả lời cô:

【Miêu Miêu: Bà tôi thích đồ gốm nên gia đình có hẳn một nhà máy nhỏ tự làm.】

Cố Sư Sư: “...”

Đều là hiểu lầm! Người giàu có, không phải cái đầu của cô có thể nghĩ ra!

Cô giải thích sự hiểu lầm này cho Trần Khả Hân rồi cả hai lén lút bàn bạc một chút.

Cuối cùng, họ thống nhất đưa ra một lý do thoái thác: vị đại sư kia không thích lộ diện, không thích giao tiếp nên tạm thời không đến nhà họ Trần để vẽ gốm được.

Cô ấy sẽ nhờ bà Trần chuẩn bị một chỗ khác.

Nhưng không lâu sau đó:

【Miêu Miêu: Bà tôi... ừm... không nói gì cả, bà mua quà tặng cho cô này.】

Cô gửi một tấm ảnh không qua chỉnh sửa.

Cả một bộ bút vẽ bằng gỗ lê hoa tinh xảo!

Đó là thứ mà Cố Sư Sư hằng mong muốn!

Bút vẽ tốt, lông mềm, cán trơn, dùng rất êm tay. Hơn nữa, những người có sở thích sưu tầm thì không thể nào cưỡng lại được.

【Miêu Miêu: Bà tôi còn hủy cả tiệc trà cuối tuần này... Hay là cô cứ đến một lần đi?】

Cố Sư Sư không muốn lộ diện.

Nhưng khi nhìn thấy bộ bút vẽ, cô đã thấy rung động.

Dù sao thì chiếc áo choàng này sớm muộn gì cũng rớt thôi mà?

【Miêu Miêu, cô thấy tôi che mặt thì khả năng bà cô nhận ra tôi lớn không?】

【Miêu Miêu:...】

Trong căn phòng sách cách chỗ Cố Sư Sư vài phòng, không khí lúc này cũng căng thẳng đến mức muốn đông cứng lại.

“Cậu nói gì?”

Tần Như Hải nhìn người đàn ông đang cau có trước mặt.

“Cậu hỏi tôi là Lễ Tạ Ơn năm nay nên chuẩn bị quà gì cho con gái à?”

Đúng là trời sắp đổ mưa rồi!

Mặt trời mọc từ hướng tây rồi.

Hoắc Tư Thận, cái tên lạnh lùng không có cảm xúc này, lại bắt đầu quan tâm con trai nên tặng quà gì cho con gái.

Tần Như Hải muốn ngay lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin vào nhóm bạn của mình.

Nhưng thấy vẻ mặt đối diện không được tốt, hắn vẫn cố nhịn, không tự tìm đường chết.

“Lần đầu tặng quà thì phải chuẩn bị thật kĩ. ”

Tần Như Hải thầm nghĩ, đúng là cây sắt cũng nở hoa.

Tên này đã mở lòng, biết đến hỏi kinh nghiệm của hắn.

“Cậu hỏi tôi thì đúng rồi, năm đó hồi cấp 2 chẳng phải tôi tặng con gái một quyển nhật kí tự làm sao?”

“Khiến đối phương cảm động rối bời, sau đó dễ như trở bàn tay!”

Hoắc Tư Thận nghe hắn nói thì sắc mặt càng tối sầm thêm.

Cố Sư Sư ngốc nghếch kia mất mấy ngày công sức để làm quà cho hắn.

Hắn lại đi tặng món đồ như của một nữ sinh cấp 2 sao?

Đó là bạn gái thứ mấy của hắn rồi?

Nếu không phải hắn hỏi kĩ một câu, cô thực sự không biết bị lừa đến mức nào!

Khóe môi Hoắc Tư Thận mím chặt.

“Tôi nhớ ba tháng sau hai người chia tay.”

“Học kì hai cậu lại tìm bạn gái mới.”

Tần Như Hải nghe vậy không thấy mất mặt, ngược lại còn vui vẻ?

“Ồ? Hiếm khi cậu lại nhớ chiến tích huy hoàng của tôi đấy. Nói đến bạn gái mới sau này, thì càng đáng để học hỏi hơn. Cô ấy nói ba mẹ ở nhà vất vả nên muốn tập trung vào việc học, tôi tỏ tình liền tặng một bộ sách bài tập.”

Đây hiển nhiên là chuyện hắn rất đắc ý.

“Sau đó, tôi và cô ấy có cơ hội làm bài tập cùng nhau mỗi ngày? Đó là hẹn hò đấy... oa!”

Chưa nói dứt lời, một cái chén trà bay về phía hắn.

Hoắc Tư Thận không thể nghe thêm được nữa.

“Thu lại cái bộ dạng không đứng đắn của cậu đi!”

Đến giờ vẫn còn thích đùa bỡn như thế!

Tần Như Hải vẫn chưa nhận ra rằng Hoắc Tư Thận đã hiểu lầm rất lớn.

“Thì tất nhiên rồi, giờ tôi đương nhiên không như thế. Ý tôi là, nếu muốn tặng quà cho Cố tiểu thư thì phải quan sát kĩ cô ấy cần gì.”

“Đàn ông và phụ nữ khác nhau, dù bản chất cậu không tinh ý, không dịu dàng thì cũng phải tỏ ra như vậy, cô ấy mới động lòng!”

Tỏ ra như vậy.

Hoắc Tư Thận cau mày.

Hắn định lừa cô sao?

Hắn nheo mắt, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ toàn là gương mặt ngây thơ của Cố Sư Sư.

Cô ấy vô tư, vừa ngốc vừa đần.

Nếu cô ấy bị người ta lừa, e rằng sẽ một mực tin Tần Như Hải, biết ơn mà nấu cơm, đưa họa cho người ta!

Dù sao thì lần trước cô chỉ nhận được một con thú bông mà đã mừng rỡ như trúng vé số, đôi mắt ngập nước, nhìn hắn đầy sự sùng bái và cảm ơn...

Ngoan ngoãn như một con mèo con đói bụng...

Hắn nghĩ, rồi đưa tay kéo nút áo sơ mi.

Ngực bực bội không chịu nổi.

Tần Như Hải này, nhìn thế nào cũng không thuận mắt!

Mê gái!

Không chân thành!

Giả tạo!

Tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt đáng ăn đòn kia!

Mắt Hoắc Tư Thận chùng xuống.

Nhưng...

Hắn có tư cách gì để ngăn cản cô thích người khác, hẹn hò với người khác?

Lấy cớ đã đính hôn... chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian.

Hắn không thể cưới cô.

Chỉ là đang lãng phí tuổi xuân của cô.

Thay vì như vậy, chi bằng để cô trải qua một chút?

Cho dù cuối cùng không thoải mái mà chia tay, dưới sự giám sát của hắn, cũng không đến nỗi bị người ta lừa tình lừa tiền như chị Tần Như Hải.

Dù sao thì hắn vẫn hiểu rõ Tần Như Hải.

Nếu là tên này...

“Tâm huyết vào một chút.”

Hoắc Tư Thận cau mày, giọng nói khàn khàn.

“Thể hiện thành ý.”

Tần Như Hải gật đầu lia lịa, vẫn chưa biết mình đang được tưởng tượng là 'người hẹn hò'.

Hắn còn đang vui sướng vì không chỉ được hóng chuyện mà còn có thể bày mưu tính kế.

“Cái đó thì cần thiết!”

“Trước 10 giờ tối phải đưa cô ấy về.”

Hoắc Tư Thận lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Như Hải sững sờ, “Đại ca, cậu bảo thủ thế sao?”

Đã ở chung một nhà, mỗi ngày đều có thể qua đêm, âu yếm nhau.

Lễ Tạ Ơn cùng nhau ra ngoài hẹn hò thì còn quan trọng giờ giới nghiêm làm gì?

Nhưng cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của đối phương, Tần Như Hải cũng gật đầu.

“Cái đó cũng đúng, về nhà rồi âu yếm sau.”

Chỉ là đổi địa điểm thôi mà.

Hoắc Tư Thận: “...!”

Nghe lời này, hắn đột nhiên cảm thấy khó thở.

“Không gọi cậu đến, cậu không được bước vào cửa nhà tôi.”

Tần Như Hải nghe vậy lại gật đầu, thì tất nhiên rồi, hắn cũng muốn đi hẹn hò chứ.

Đến đây làm gì cho vướng mắt?

Hóng chuyện, chỉ cần dựa vào tài liệu từ Tư Nhất là đủ rồi.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cậu. Bao nhiêu năm rồi, cậu còn không biết tôi sao? Cậu không cho tôi đến, tôi bao giờ tự ý đến?”

“Nói, lần này tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, hắc hắc, tôi đã chuẩn bị một vũ khí tán gái rồi.”

Hoắc Tư Thận cau mày.

“Bí mật, chưa nói cho cậu đâu.”

Tần Như Hải cười hắc hắc.

“Dù sao thì đại ca cậu trong chuyện tình cảm vẫn còn non nớt lắm, cứ từ từ thôi.”

Không khí lạnh lẽo tức khắc ngưng kết trong phòng sách, muốn biến thành băng đá thực chất!

Tần Như Hải lạnh sống lưng.

Không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng vẫn nhanh chóng chuồn đi.

Nhưng hắn đi chưa được bao lâu, Hoắc Tư Thận đang cau mày liền cầm lấy điện thoại trên bàn.

“Bảo mấy nhãn hiệu ngày mai mang mẫu mới của nữ về đây.”

Tư Nhất: “...”

Hoắc Tư Thận không giải thích gì liền cúp điện thoại.

Con gái không có kiến thức, mới dễ bị con trai lừa.

Nếu đã từng nhìn thấy núi, thậm chí đã có được biển, cô còn dễ dàng bị lừa như vậy sao?

Cô thiếu gì, hắn liền cho cô!

Hắn sẽ xem xem, Tần Như Hải còn lấy gì để lừa gạt cô!

Hoắc Tư Thận cúp điện thoại, liền phiền muộn mà lướt bạn bè.

【Cố Vô Song: Vui quá ~ nhận được quà của ai đó sớm, Lễ Tạ Ơn này em cũng siêu cảm ơn nga ~ chỉ cần là đúng người, mỗi ngày đều là Lễ Tạ Ơn.】

Đính kèm là một chiếc túi xách hiệu K.

Hoắc Tư Thận nheo mắt.

Lại click vào trang bạn bè của người phụ nữ ngốc nghếch Cố Sư Sư.

Trống trơn.

Hắn không khỏi nhướng mày, lại cầm lấy điện thoại bàn, “Mua hết các mẫu giới hạn năm nay, mang đến phòng Cố tiểu thư.”

Nuôi một cô gái.

Như vậy khi cô trưởng thành, mới sẽ không dễ bị những gã đàn ông không đứng đắn lừa!

Một chiếc túi, là có thể lừa được một con chó con mèo sao, thật là nực cười!

Tư Nhất: “... Vâng.”

Cố Sư Sư vẫn chưa biết, trong lúc vô tình, Tần Như Hải người hóng chuyện này, đã mang lại cho cô một đợt giá trị sống dồi dào.

Cô và Trần Khả Hân vừa nghiên cứu xong hôm đó đến nhà cô thế nào, vừa lúc ra ngoài rót nước uống, liền thấy Tần Như Hải từ phòng sách đi ra.

“Hải lạc, chuyện hóng hớt đặc biệt thơm ngon nha!”

Người xem số 2 hiển nhiên rất vui.

Sau mấy ngày trò chuyện, Cố Sư Sư cũng xem như quen thuộc với ba anh em nhà họ Tần.

“Có chuyện gì lớn mà tôi không biết?”

Cố Sư Sư về là nấu cơm, làm xong liền về phòng.

Cô còn chưa nhìn thấy vị đại lão kia.

Tần Như Hải hắc hắc cười, “Bảo mật, tôi kín miệng lắm.”

Anh em phải tặng quà cho bạn gái, thậm chí muốn hẹn hò đến 10 giờ mới về nhà, hắn làm sao có thể phá đám, sớm nói cho đối phương được?

Ai, chuyện hóng hớt này hấp dẫn, lại còn có thể ăn.

“Coi trọng cô đấy!”

Tần Như Hải vỗ vai cô, cười tươi rạng rỡ.

“Hạnh phúc nửa đời sau của tôi, đều dựa vào cô.”

Hắn nói lời này thật lòng.

Nếu tên b**n th** họ Hoắc tìm được tình yêu, bước ra khỏi bóng ma tâm lí, từ từ tích cực điều trị, trở lại cuộc sống bình thường.

Thì hắn, vị bác sĩ khổ sở ngày ngày bị bệnh nhân hành hạ, chẳng phải sẽ hoàn toàn hạnh phúc sao!

“Ừm!”

Cố Sư Sư cũng hiểu ý hắn, lập tức phối hợp gật đầu thật mạnh.

Giải quyết được đại lão, cuộc sống an nhàn vô lo!

Cô nở một nụ cười ngây ngô.

Hoắc Tư Thận mở cửa phòng sách, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là như vậy.

Hắn vừa lúc nghe được câu cuối cùng của Tần Như Hải.

Lại thấy Cố Sư Sư với nụ cười ngây thơ.

Bước chân của hắn, cứ như là bước vào một tảng băng, cứng đờ.

Cố Sư Sư lại bị Tần Như Hải che khuất tầm nhìn.

“Đúng rồi, bác sĩ Tần, tôi có chuẩn bị quà cho anh.”

“Thật tình cờ là hôm nay anh đến, tôi đi lấy ngay!”

“Rầm” một tiếng, cửa phòng sách đóng lại thật mạnh!

Cố Sư Sư nghiêng đầu, “Hoắc tiên sinh.”

Lưng Hoắc Tư Thận cứng lại.

“Bữa tối em đã dọn lên bàn rồi, lát nữa em xuống ăn cơm với anh nha.”

“Bác sĩ Tần, anh đi cùng tôi trước.”

Hoắc Tư Thận siết chặt nắm tay.

Giọng Tần Như Hải đầy vẻ đáng ăn đòn, rất nhanh bay tới.

“Ôi, Cố tiểu thư còn chuẩn bị quà cho tôi sao?”

“Tôi thật sự vô cùng vinh hạnh.”

Hoắc Tư Thận quay đầu đi, cả người lạnh băng mà xuống cầu thang.

Ngồi vào bàn ăn, cầm lấy nĩa, lâu không động, rồi đột nhiên “Rầm” một tiếng đặt xuống bàn!

Giả tạo!

Giả vờ không biết, giả vờ ngây thơ lừa cô!

Tần Như Hải không được!

Hắn không đồng ý!

Bình Luận (0)
Comment