Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132:

Chương 132: Chương 132:Chương 132:

"Chúng ta đi kiếm tiền của người giàu!"

"Chỉ khi giá cao, những người đó mới thấy mình khác với người bình thường."

"Đúng đúng đúng, đúng là như vậy," Dương Minh cười gật đầu,'Quả Quả, nếu con mà kinh doanh, chắc chắn sẽ là một tay lão luyện."

Hihi.

Thẩm Quả Quả mỉm cười không nói gì.

Năm đó, để quảng bá cho việc kinh doanh rau nhà kính và trang trại của mình, cô đã đặc biệt đi đăng ký lớp học marketing.

Rốt cuộc, tri thức chính là sức mạnh.

Dương Minh luyến tiếc đặt miếng vải nhuộm dâu xuống.

"Tiểu Đào, hai đứa càng ngày càng giỏi, chú cũng mừng cho hai đứa, hai đứa mua nhà, chú cũng không giúp được nhiều, tiền bán xà phòng và xà phòng thơm trước khi hai đứa mua nhà, chú đều để lại cho hai đứa."

"Ôi, chú đừng khách sáo với tụi con chứ!"

Dương Minh bỏ xà phòng vào túi, lại nhét xà phòng thơm vào, vội vã rời đi.

Ông phải đi chuẩn bị đơn hàng ngày mai, bốn mươi lăm đơn hàng, nhưng xà phòng chỉ có hơn hai mươi cục... đau đầu quá-

Tiễn Dương Minh đi, Thẩm Quả Quả nhìn quanh một vòng, nhìn căn nhà chật chội, thở dài,'Quả là hơi nhỏ."

"Quả Quả, giờ chúng ta có gần mười một vạn sao tệ, số tiền còn thiếu để mua nhà, em đừng lo, chúng ta có thể bán căn nhà này."

Hoắc Đào tiến lên nắm tay Thẩm Quả Quả.

Thẩm Quả Quả cúi đầu mỉm cười với anh,'Yên tâm, tuy rằng mười lăm ngày rất gấp, nhưng cũng đủ rồi, nào, tối nay chúng ta ăn canh tiết lợn... à canh thú Ô Kim, anh chắc chắn sẽ thích."

"Được, anh sẽ cùng em làm.”

Hoắc Đào thích nhìn Thẩm Quả Quả nấu cơm, nhưng thích hơn chính là cùng Thẩm Quả Quả nấu cơm.

Cùng Thẩm Quả Quả ngủ, cùng Thẩm Quả Quả nấu cơm, thậm chí là cùng Thẩm Quả Quả nhặt rác, anh đều nguyện ý làm cả đời này.

Canh tiết lợn là món ăn mà Thẩm Quả Quả rất thích, hơn nữa nguyên liệu cần dùng cũng đơn giản, chỉ cần dầu, muối, một chút bột hoa tiêu là đủ.

Tiết lợn trong chậu lớn đã đông lại, đưa tay sờ vào, mềm mại, rất tuyệt!

Đổ thêm một ít nước lạnh vào, ngập tiết lợn.

Sau đó cắt toàn bộ tiết lợn thành từng miếng nhỏ như đậu phụ, một miếng đủ cho hai người ăn một bữa.

Sau đó bắc nồi lên, cho hai thìa mỡ lợn vào.

Vớt một miếng tiết lợn lớn, cắt thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi rán.

Sau khi hơi cháy xém, đổ nước sôi đã đun trước vào.

Hai phút sau, nghiền nát hạt hoa tiêu thành bột và cho một ít muối vào, lần trước rửa hạt hoa tiêu và hạt ớt đã không còn nhiều.

Lát nữa phải đi mua thêm một ít.

Sau khi tiết lợn sôi vài lần, Thẩm Quả Quả tắt bếp, mỗi người múc một bát lớn.

Ăn xong bát canh tiết lợn nóng hổi, cả hai đều đổ mồ hôi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Hoắc Đào thấy Thẩm Quả Quả đang ngẩn người.

"Em đang nghĩ, bây giờ là mùa thu hay mùa xuân?”

"Mùa gì?"

Hoắc Đào ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, không biết Thẩm Quả Quả đang nói gì. "Không có gì, anh nghỉ ngơi đi, em rửa bát." Hiện tại, Thẩm Quả Quả chỉ có thể kết luận rằng Phong Thổ Thành là một thành phố nội địa, thỉnh thoảng có nắng có mưa, cũng là vào buổi sáng và buổi tối, mặt trời vẫn mọc đằng đông lặn đẳng tây.

Nhưng bầu trời màu vàng xám, ban ngày cơ bản không nhìn thấy mặt trời, muốn căn cứ vào ánh nắng để phán đoán thời tiết cụ thể là điều không thể.

Còn là bán cầu bắc hay bán cầu nam? Là mùa gì cũng hoàn toàn không thể phán đoán.

Cô cảm thấy mình như một cọng bèo trôi dạt trong vũ trụ mênh mông, không biết mình đang ở đâu.

Sau khi kết thúc dòng suy nghĩ miên man, bát đũa cũng đã rửa xong.

Vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Đào ngồi trên xe lăn chăm chú nhìn cô, phía sau trong nhà đặt một chậu lớn, nước tắm đã chuẩn bị xong.

"Ồ? Hôm nay anh tích cực thế?"

Thẩm Quả Quả lau tay rồi quay về phòng.

Còn Hoắc Đào thì đầy đầu đều là câu nói của Thẩm Quả Quả vào ban ngày: "Tối nay tắm cho anh, dùng xà phòng."

Chỉ là đến bây giờ, anh không nói ra được lời này.
Bình Luận (0)
Comment