Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144:

Chương 144: Chương 144:Chương 144:

"Được, chú Lưu, con thực sự cần một căn nhà, mười vạn tinh tệ, chúng con mua."

"Chỗ chú muốn, con cũng sẽ để lại cho chú."

"Sức khỏe của chú, con cũng sẽ điều trị riêng cho chú."

Ông chủ Lưu mừng rỡ ra mặt, không ngờ còn có thu hoạch ngoài mong đợi,'Thật sao?"

Thẩm Quả Quả cũng vỗ ngực,'Con cũng là người nói được làm được!"

"Vậy chúng ta đi làm thủ tục đăng ký ngay bây giờ đi!" Ông chủ Lưu thực sự sốt ruột, sợ vịt đến miệng lại bay mất.

Đó có phải là con vịt bình thường không?

Đó chính là tôn nghiêm của ông ta với tư cách là một người đàn ông!

"Không phải, ông Lưu, ông vội gì chứ, ông cho người ta chút thời gian để chuẩn bị tiền chứ!" Dương Minh giữ chặt Ông chủ Lưu đang định đứng dậy.

"Ờ... cũng đúng, nhưng nếu hai đứa không đủ tiền..."

"Đủ rồi, chú Lưu, chúng con có mười vạn tinh tệ." Hoắc Đào kịp thời lên tiếng.

"Được, được, vậy chúng ta đi ngay, chú sẽ trả 20% tiền thuế."

Ông chủ Lưu cười đến nỗi không khép được miệng.

Dương Minh cũng cười ha hả nói: "Chú tin tưởng nhân phẩm của lão Lưu, Tiểu Đào, Quả Quả, các con cứ yên tâm, ăn cơm xong chúng ta đi đăng ký."

Dương Minh cũng sợ đêm dài lắm mộng.

Ông ta biết ông chủ Lưu không chỉ có một căn nhà này, cửa hàng của ông ta căn bản không để tâm kinh doanh, sớm muộn gì cũng đóng cửa, thà để để cho Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào còn hơn bán cho người khác.

Ồ, vậy được rồi. Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào bị hai ông chú hối thúc, bát cũng không kịp rửa, bốn người trực tiếp đến trung tâm đăng ký bất động sản nội thành.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả đến đây, không đúng, là lần thứ hai chứ nhỉ.

Bởi vì cô nhìn thấy một quảng trường lớn bên cạnh.

Đó chính là quảng trường mà ngày đầu tiên cô xuyên không đến đã bị phân phối đối tượng kết hôn.

Lúc đó, cố gắng duy trì sự tỉnh táo đã chiếm hết toàn bộ tâm trí, cô căn bản không quan tâm đến môi trường xung quanh.

Bây giờ mới có cơ hội quan sát kỹ càng.

Trước mắt là tòa nhà cao nhất Phong Thổ Thành, toàn bộ bên ngoài là tòa nhà cao tầng màu xám vàng, không biết vốn dĩ đã có màu này hay bị bầu trời ô nhiễm nhuộm màu.

Nhìn từ xa, gân như hòa làm một với màu trời, trên đỉnh tòa nhà là đèn pha tháp cao mang tính biểu tượng.

Cửa ra vào có một biển báo kim loại cao nửa mét, trên đó viết [Trung tâm chỉ huy Phong Thổ Thành].

"Đây là trung tâm chỉ huy sao?"

"Đúng vậy, Phong Thổ Thành có mười vạn dân, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều công việc chính sự, nhưng tất cả các địa điểm làm việc chính sự đều tập trung trong tòa nhà cao tầng này."

"Tổng cộng có mười tám tầng, mười ba tầng trên mặt đất, năm tầng dưới lòng đất."

Hoắc Đào ân cần giới thiệu cho Thẩm Quả Quả.

Thẩm Quả Quả thầm nghĩ, được rồi, đây là chiếm hết những con số không may mắn trong văn hóa Đông Tây.

Cô mơ hồ nhớ quy định, người khuyết tật không được vào, đang định mở miệng hỏi. Hoắc Đào chỉ vào mặt sau biển báo.

Thẩm Quả Quả quay lại mới thấy mặt sau biển báo có rất nhiều chữ Hán.

Mỗi tâng có những địa điểm làm việc nào, thời gian làm việc, phạm vi phục vụ của rô bốt.

Còn có quy định ra vào.

Người bình thường chỉ được vào một số khu vực nhất định.

Rô bốt không làm việc ở đây phải do con người dẫn vào, người khuyết tật phải do chiến sĩ trở lên dẫn vào.

Thật là xúc phạm, hợp lại thì rô bốt và người khuyết tật không có quyền con người saol

Hoắc Đào nắm lấy tay cô, trong ánh mắt mang theo một tia đau lòng.

Dương Minh và Ông chủ Lưu căn bản không nghĩ đến chuyện khác,'Đi đi đi, thời điểm này, phòng đăng ký bất động sản vừa mở cửa, cũng không có nhiều người."

Trong trung tâm chỉ huy, khắp nơi đều là rô bốt bận rộn, phụ trách xử lý công việc cũng là rô bốt, chỉ có một hoặc hai nhân viên làm việc là người thật, cũng là xử lý những vấn đề mà rô bốt không xử lý được.
Bình Luận (0)
Comment