Chương 163:
Chương 163:Chương 163:
Đệt!
Con chó già giả tạo!
Cả nhà họ Thẩm, ông là người giả tạo nhất!
Trong đại sảnh thông tin, thấy cảnh đôi bên đối đầu này, không ít người dừng chân hóng hớt.
Thẩm Quả Quả vén tóc'Ông nói thế nào ấy, tôi đã nói là không mua nổi rồi, chó ngoan không cản đường, tránh ra!"
Thẩm Quả Quả đẩy Hoắc Đào định vòng qua.
Thẩm Á Thực thấy Thẩm Quả Quả rõ ràng đã sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, tức giận,'Mất dạy! Mày nói lão tử không mua nổi?"
"Mày đứng lại cho tao, cho dù mạng của hai đứa mày, tiểu gia ta cũng mua nổi!"
"Hôm nay để cho mày biết thế nào là đại gia tộc! Bất kể hôm nay mày bán cái gì, tao đều mua hết!" Thẩm Á Thực lên cơn sĩ, nói mà không cần suy nghĩ gì.
Thẩm Quả Quả liền bật cười.
"Anh nói thì có tính là gì, tránh ra, nếu còn cản đường tôi, cẩn thận ăn đòn nhé!"
Thẩm Á Thực nhớ lại lần trước Thẩm Quả Quả cho mình một trận đòn, vết bầm tím trên chân mấy ngày không hết.
Nhưng thấy những người vây xem, cậu ta cứng cổ,'Đừng có khoác lác, mày không dám đánh người ở đây đâu, ai nói lời của lão tử đây không tính, cha?”
Loại chuyện này, bình thường Lý Cách không có phần lên tiếng, lùi lại phía sau.
Thẩm Á Thực quay đầu nhìn Thẩm Thiên Hành.
Thẩm Thiên Hành một là cưng chiều con trai út, hai là muốn dẫn mặt Hoắc Đào.
Bất kể đối phương bán cái gì, loại nghèo kiết xác thì có gì đáng giá mà bán, ông ta đều dư sức mua hết, sau đó sẽ cố tình gây khó dễ, gây khó dễ xong lại nhờ vả quan hệ, gán cho đối phương một cái danh lừa đảo.
Hoàn hảo!
Một chiến sĩ cấp cao thì sao, ở căn cứ, chỉ cần lợi dụng quy tắc, vẫn có thể chơi chết người ta.
"Không sao, hôm nay bất kể các con bán cái gì, chúng ta đều mua hết, coi như cứu tế hậu bối." Thẩm Thiên Hành nói rất hào sảng.
"Cô bé, nhìn cô cũng không dễ dàng gì, lòng tốt của trưởng bối trong tộc, đừng từ chối nữa."
Một bà thím thử dò hỏi.
"Đúng vậy!"
"Sống trên đời, không thể quá sĩ diện."
"Đúng vậy, rốt cuộc các con bán cái gì?"
Thẩm Quả Quả trong lòng khen ngợi những người hóng hớt lên tiếng, liếc nhìn Hoắc Đào, sau đó giả vờ làm bộ, Bác, bác nói thật chứ?"
Thẩm Thiên Hành suýt nữa thì ngất xỉu.
Biểu hiện bất thường của Thẩm Quả Quả, trực giác mách bảo ông ta có vấn đề.
Vừa định phản bác, thì nghe Thẩm Á Thực nói,'Mày nói cái gì thế, cha tao là một nhánh có uy tín nhất của nhà họ Thẩm, còn có thể nói lời không giữ lời sao?"
"Nhà họ Thẩm? Nhà họ Thẩm có tổ tiên đã hy sinh rất lớn cho căn cứ đó hả?"
"Đúng vậy, tổ tiên của nhà họ Thẩm là một trong những người lãnh đạo loài người đánh bại thây ma.”
"Vậy thì không sao rồi, người nhà họ Thẩm chắc chắn nói lời giữ lời."
Thẩm Quả Quả giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt!"
Thẩm Thiên Hành:...
"Ôi chao, đứa trẻ này thật không biết điều, nhà họ Thẩm đã đồng ý mua rồi, cô còn do dự gì nữa."
Trong tiếng thúc giục của những người qua đường, Thẩm Quả Quả giả vờ xấu hổ.
Nhưng giọng nói rất đầy đặn, đảm bảo mọi người đều có thể nghe thấy,'Tôi muốn bán nhà!"
"Ha ha ha ha, chị xem, em nói trúng rồi mà! Cô ta sống không nổi nữa rồi, đến nhà cũng bán."
"Lại đây nào, mấy người có phải ở khu ổ chuột không, bao nhiêu tiền? Ông đây mua."
Thẩm Á Thực vẫn ngạo mạn như vậy.
Một lát nữa đừng có khóc, Thẩm Quả Quả bỏ qua cậu ta, nhìn thẳng Thẩm Thiên Hành.
Thẩm Thiên Hành tỏ vẻ nắm chắc phần thắng, nhà ở khu ổ chuột, cũng chỉ khoảng hai vạn sao tệ.
Dùng hai vạn sao tệ để tạo ra một cái bấy, trừ khử một chiến sĩ cấp cao tàn phế, chỉ cần không để phòng của Thẩm Thiên Lương có được chiến sĩ cấp cao này, thì có thể giữ vững địa vị của mình trong nhà họ Thẩm.
Cái món hời này nhìn thế nào cũng thấy rất đáng.
"Bốn vạn sao tệ."
Thẩm Quả Quả từng chữ từng chữ một, vô cùng rõ ràng nói ra câu này.