Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168:

Chương 168: Chương 168:Chương 168:

Lúc này bên ngoài cửa đã chật ních người mua xà phòng của cửa hàng Dương Minh.

Thẩm Quả Quả lắc đầu,'Ông chú Dương này, cũng không biết xếp hàng cho họ."

"Bây giờ ông ấy đâu có rảnh mà lo những chuyện này."

Hoắc Đào nhìn Dương Minh, khóe miệng Dương Minh sắp kéo đến tận mang tai.

"Chậc, Thẩm Quả Quả, cô vừa bán nhà xong, đã đến nơi này tiêu tiền rồi à2"

Thẩm Quả Quả đã nhìn thấy Thẩm Á Chỉ và Lý Cách chen chúc trong đám đông, vốn định quay người bỏ đi, cô bây giờ nói thêm một câu với Thẩm Á Chi cũng thấy xui xẻo.

Không ngờ Thẩm Á Chi lại tự tìm đến.

Muốn cãi nhau à, Thẩm Quả Quả chưa từng thua nha.

"Sao thế, các người vừa tiêu bốn vạn sao tiền, bây giờ còn tiền đến nơi này tiêu à?"

"Cô"

"Có bản lĩnh thì chúng ta ra khỏi thành đánh nhau!" Thẩm Á Chi quen dùng vũ lực giải quyết vấn đề, ở trong thành gặp phải Thẩm Quả Quả như vậy, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng được.

"Hí hí hí, tôi không có bản lĩnh, hí hí-"

Lý Cách chủ động chắn trước mặt Thẩm Á Chi.

Quan sát Thẩm Quả Quả từ trên xuống dưới, giọng điệu âm dương quái khí,"Thẩm Quả Quả, cô đúng là không có bản lĩnh, chỉ biết dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông."

Cái gì?

Thẩm Quả Quả còn nghi ngờ mình nghe nhầm, quyến rũ? Quyến rũ ai?

Anh nói tôi à? Nói chính anh còn đúng hơn, ngày nào cũng ong bướm vờn hoa.

Hoắc Đào gật đầu,'Quả Quả không cần những thứ đó, cũng có thể hấp dẫn tôi."

Thôi, Thẩm Quả Quả thấy phải giải quyết nhanh gọn.

Cô lườm Lý CáchCó những người, tuyến lệ nối với bàng quang, hai mắt rỉ nước nhìn cái gì cũng thấy dâm."

Hoắc Đào: ...

Thẩm Á Chỉ: ...

Lý Cách: ...

Đám người chen chúc: ...

Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu! Lần sau họ cũng chửi người ta như vậy.

Mọi người chửi nhau đi chửi lại cũng chỉ có mấy câu đó, trải qua ba trăm năm, chửi người cũng chẳng còn cảm giác gì.

Bây giờ có câu chửi mới, mọi người nhanh chóng ghi nhớ trong lòng.

Đợi đến khi Lý Cách phản ứng lại, Thẩm Quả Quả đã đẩy Hoắc Đào đi mất dạng.

Thẩm Á Chi bỏ mặc Lý Cách, bước chân vào tiệm nước.

Bỏ lại hai chữ,'Vô dụng"...

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào về đến nhà, hai người ăn hết sạch chân giò và đuôi lợn hầm nhừ.

"Ăn mãi cũng hơi ngán, giá mà có loại dị thú nào khác thì tốt."

Thẩm Quả Quả xoa xoa cái bụng tròn vo, nằm vật ra ghế.

"Anh ăn thêm một chút nữa đi, Hoắc Đào, đừng lãng phí."

"Anh cũng không ăn nổi nữa."

"Chỉ một miếng thôi!"

"Được rồi..." Năm phút sau, Hoắc Đào cũng hơi căng bụng.

"Ôi, nấu ăn chính là như vậy, nấu ít thì sợ không đủ ăn, nấu nhiều thì lại ăn không hết, để lại thì bữa sau lại không đủ..."

Không còn cách nào khác, Thẩm Quả Quả chỉ có thể đẩy Hoắc Đào đi dạo dọc theo chân tường thành.

Gió nhẹ thổi mang theo mùi kim loại.

Nơi này không có điện thoại, không có chợ đêm, cũng không có muỗi.

Đi bộ ở đây vào buổi tối, chỉ đơn giản là đi dạo.

Mọi người vội vã đến, vội vã đi, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào có vẻ hơi lạc lõng trong không gian rộng lớn bên bờ tường thành hùng vĩ.

Thấy có người trên người dính máu, Thẩm Quả Quả hỏi,/'Bên ngoài nguy hiểm lắm sao?"

"Ừ, thời tiết bên ngoài không ổn định như căn cứ, có rất nhiều đống đổ nát còn sót lại từ thời đại cũ, nhưng phần lớn là hoang mạc.

"Trên hoang mạc có rất nhiều dị thú, dị thú có kích thước lớn, thường sẽ tấn công con người, dị thú có kích thước nhỏ thì hầu hết đều có độc."

"Nhưng mối đe dọa lớn nhất, vẫn là bức xạ bên ngoài."

"Có những khu vực bức xạ nhỏ, có những khu vực bức xạ lớn, có những khu vực bức xạ còn thay đổi bất ngờ, không ít người sau khi đồ bảo hộ bị rách, vô tình bước vào khu vực bức xạ cao, dẫn đến tử vong trực tiếp."

Qua lời kể của Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả không ngừng hình dung và ghép nối hình ảnh thế giới bên ngoài căn cứ trong đầu.
Bình Luận (0)
Comment