Chương 180:
Chương 180:Chương 180:
Chỉ là cô nghĩ nhiều rồi.
Mong đợi càng lớn, thất vọng càng lớn.
Căn phòng này của họ là kiểu nhà kỳ lạ, chiều sâu rất dài, ban ngày cô ước lượng cũng phải dài ít nhất mười lăm mét.
Bên cạnh cửa kê một chiếc bàn lớn, chậu nước đặt gần như chính giữa nhà.
Cách nhau bảy tám mét, cô chỉ có thể nhìn thấy Hoắc Đào một góc nghiêng, còn những thứ khác thì không thấy gì cả.
Thở dài, cô tiếp tục đi dạo trong sân.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng mở ra, Hoắc Đào mặc áo cộc tay quần đùi, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Anh cầm chậu lớn đi ra.
Bể nước ở ngay bên cạnh cửa phụ, khi đi ngang qua Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào liếc nhìn cô,'Quả Quả, sao tóc em vẫn chưa khô thế?"
", vậy em lau thêm chút nữa."
Thẩm Quả Quả cầm khăn về phòng, ngồi bên giường lau tóc.
Đột nhiên, chiếc khăn trên tay cô bị giật mất.
"Để anh."
Hoắc Đào ngồi trên xe lăn, cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc cho Thẩm Quả Quả.
Từng lọn tóc dài đen nhánh óng ả trượt qua kẽ tay, lướt trên cần cổ trắng ngần của Thẩm Quả Quả.
Bên dưới cần cổ là xương quai xanh mảnh khảnh...
Hoắc Đào thu hồi ánh mắt, chuyên tâm lau tóc.
"Gần khô rồi, để nó tự khô đi, anh nằm xuống, em xem chân cho anh." Thẩm Quả Quả đứng dậy.
Thẩm Quả Quả : Đến công đoạn mong đợi rồi, cuối cùng cũng đến rồi!
Hoắc Đào : Anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
Với tốc độ chưa từng có, anh leo lên giường, nằm xuống.
Khi Thẩm Quả Quả quay lại, cô thấy Hoắc Đào đã nằm ngửa, hai tay đặt bên hông.
"Ờ... anh lật người lại, cởi áo ra."
Hoắc Đào ngoan ngoãn lật người cởi áo, nằm sấp.
Quan sát ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Quả Quả cảm thấy người La Mã cổ đại không lừa dối cô.
Những nhà điêu khắc vĩ đại nổi tiếng trong lịch sử đó thực sự không lừa người.
Phần thân trên của Hoắc Đào giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, thẳng tắp như cây tùng.
Làn da hơi ngăm đen, dưới ánh đèn, có chỗ nhô lên, có chỗ lõm xuống.
Vài giọt nước theo từng nhịp thở lăn xuống eo săn chắc của Hoắc Đào.
Vòng eo của anh rộng hơn một chút so với đàn ông bình thường, nhưng không có một chút mỡ thừa nào, toàn là cơ bắp.
Thẩm Quả Quả vừa chuẩn bị kim châm vừa quang minh chính đại ngắm nhìn.
Dù sao thì bây giờ anh cũng không nhìn thấy cô.
Bàn tay nhỏ của cô còn ấn vài cái lên lưng Hoắc Đào.
"Ừm..."
Đột nhiên phần thân trên của Hoắc Đào căng cứng.
"Sao thế? Em làm anh đau à?"
Thẩm Quả Quả vội vàng buông tay.
Hoắc Đào vùi đầu vào gối, giọng úng thanh úng khí trả lời: "Không sao, em... cứ tiếp tục đi..." "Được rồi, có cảm giác gì thì phải nói cho em biết đấy."
Hoắc Đào :... Thực sự không cần thiết...
Bàn tay nhỏ của Thẩm Quả Quả kéo quần đùi của Hoắc Đào xuống một chút.
"Em, ... không sao.”
Cảm thấy có một luồng khí lạnh, Hoắc Đào cố nhịn không ngăn cản.
Ngay từ ngày đầu tiên quyết định chữa chân cho Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả đã cố gắng nhớ lại các huyệt vị mà bác sĩ Đông y đã nói lúc đó.
Qua nhiều ngày lựa chọn, cô đã chọn huyệt Hoàn Khiêu, huyệt Phong Thị, huyệt Trung Độc, huyệt Dương Lăng Tuyền, huyệt Túc Tam Lý, huyệt Huyền Chung, huyệt Thái Khê.
Đây đều là những huyệt vị ở chi dưới có liên quan đến chứng tê liệt.
Còn về thần kinh cột sống... cứ xem những huyệt vị dưới đây có hiệu quả không đã rồi tính tiếp.
Dùng rượu trắng khử trùng kim châm, Thẩm Quả Quả đưa tay bắt đầu tìm huyệt vị.
"Đây là huyệt Thái Khê", Thẩm Quả Quả cắm một kim châm vào chỗ lõm ở mặt trong gót chân của Hoắc Đào.
"Tiếp theo là huyệt Huyền Chung”, huyệt vị này nằm ở mặt ngoài bắp chân, ở vị trí thấp hơn, phía trước xương mác.
"Túc Tam Lý..."
"Dương Lăng Tuyền..."
Theo từng tên huyệt vị xa lạ mà Thẩm Quả Quả đọc ra, mặt ngoài chân phải của Hoắc Đào đã được châm một hàng kim châm.
Mười cây kim châm đã xoa trước đó không đủ dùng, cô không thể châm cả hai chân cùng lúc, vậy thì châm từng chân một.