Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186:

Chương 186: Chương 186:Chương 186:

Ồ, còn chuyện nhà Hoắc Đào chuyển đến nhà bên cạnh, cũng phải báo cáo một tiếng.

"Mọi người bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào!" Dương Minh tiếp tục lau mồ hôi.

"Được rồi, chú Dương, chú bảo khách hàng xếp hàng theo thứ tự, đi vào từ lối vào." Thẩm Quả Quả còn đặc biệt làm hai tấm biển sắt nhỏ.

Lúc này đã cắm trên hàng rào.

[Lối vào tiệm xà phòng]|[Lối ra\/Hoan nghênh quay lại]

"Cái này?"

Mọi người lần đầu tiên thấy, do dự một lúc, cuối cùng cũng có người đầu tiên đi vào theo lối vào.

Rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải, đi đến bên chiếc bàn sắt ở phía trước nhất, cầm lấy xà phòng dùng thử.

Sau đó đi ra từ lối ra, có thể chọn rời đi trực tiếp, hoặc vào thẳng cửa hàng.

""

Đám đông phát ra tiếng bàn tán nhỏ.

“Thật lợi hại!"

"Thật thú vị, tôi phải về kể cho chồng tôi nghe, ngày nào anh ấy cũng đau đầu vì vấn đề xếp hàng ở cổng thành..."

"Lối vào tiệm xà phòng này có phải do thợ máy làm ra không? Ý tưởng tinh xảo như vậy... Tôi đi thử, để tôi đi thử!"

"Thợ máy? Không phải là cô gái nhỏ kia chứ?”

"Thôi đi... Anh nói anh chàng kia thì còn có mấy phân đáng tin..."

Nhìn thấy hàng ngũ vốn hỗn loạn bắt đầu đi vào hàng rào một cách trật tự, Thẩm Quả Quả vô cùng hài lòng. "Chú Dương, còn lại hai cái hàng rào này, chú để trong cửa hàng của chú đi, chú dùng sẽ tiện hơn."

"Quả Quả à, chú không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa, chú Dương này, bây giờ đặc biệt mong chờ cửa hàng đồ ăn của cháu khai trương."

"Hi hi..."

Thẩm Quả Quả cũng không chậm trễ, dẫn theo Vương Cát và Vương Ý trở về sân tiếp tục làm việc.

[Ù ù]

Vòng tay của Thẩm Quả Quả nhận được một tin nhắn.

Mở ra xem, là Mã Văn Tài,'Quả Quả, đội chúng tôi săn được một con mèo nhảy, lát nữa sẽ đến lò mổ, mau đến đây nào!"

Mèo nhảy?

Mèo?

Khoan đã, mèo đáng yêu như vậy...

"Hoắc Đào, anh ở đây trông chừng, em đến lò mổ một chuyến."

Hoắc Đào cau mày, anh muốn đi cùng Thẩm Quả Quả, nhưng bên này lại không thể thiếu người.

"Anh..." Hoắc Đào đang suy nghĩ phải làm sao.

Đến lúc cần dùng mới thấy thiếu!

"Không sao, anh đừng lo, Mã Văn Tài là người nhà, anh ta nói săn được con gì mà gọi là mèo nhảy, em đi xem thử."

Nghe nói là Mã Văn Tài, Hoắc Đào yên tâm hơn một chút.

Nhưng vẫn muốn đi theo...

Thẩm Quả Quả kéo xe điện và túi vải nhỏ đi ra từ cửa bên.

Không biết vì sao, sau khi bà chủ đi rồi, Vương Cát thấy trong sân đặc biệt đặc biệt ngột ngạt.

Giống như có một cái nồi lớn úp trên đầu mình, nó không dám thở.

Còn ông chủ thì không cười lấy một lần, rõ ràng trước đó còn cười rất vui vẻ...

Thẩm Quả Quả đi thẳng đến lò mổ, cô muốn xem thử mèo nhảy là con gì.

Trong lòng đã diễn tập lời thoại, nếu thực sự là một con mèo dễ thương, mình sẽ vì dễ thương mà mua về, hay sẽ vì tiền sao mà cầm dao lên.

Chỉ không biết phải trả bao nhiêu tiền sao mới mua được...

Đến lò mổ, ở cửa làm thủ tục đăng ký với rô bốt một cách vội vàng, lao thẳng vào lò mổ.

Hôm nay bên trong đặc biệt náo nhiệt, mỗi bàn thao tác đều chật ních người, ồn ào náo động, giống như nhà ga vào kỳ nghỉ đông hè.

Thẩm Quả Quả đảo mắt một vòng, mới tìm thấy Mã Văn Tài đang đứng bên cạnh bàn thao tác cỡ trung.

Thật khéo, anh ta lại đang cãi nhau với người khác.

"Chúng tôi đến trước, người của chúng tôi sắp đến rồi! Sao anh vô lý thế, còn chen hàng?”

Một người đàn ông gây gò đứng đối diện chống nạnh, giọng nói rất lớn,'Lúc nấy anh đã nói là đến rồi, đến rồi, người đâu!"

"Tôi đã nói với anh là con thú non Ô Kim của tôi sắp chết rồi, để tôi xử lý trước, anh lại không đồng ý."

Mã Văn Tài cũng lớn tiếng,'Anh nói bậy, anh không có đầu bếp, nhường cho anh, anh tự làm à?”

"Đúng vậy!"

Mã Văn Tài:...

Người đàn ông gây gò tỏ vẻ vô sở vị,'Anh cũng không có đầu bếp sao, mọi người đều tự làm, ai sợ ai?"
Bình Luận (0)
Comment