Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188:

Chương 188: Chương 188:Chương 188:

"Chân thỏ này tốt nhất là luộc, hầm ăn, phần thân, chỗ nhiều thịt, xào ăn là ngon nhất."

"Được,' Mã Văn Tài đáp, dù sao thì khi bán ra ông ta chỉ phụ trách nói lời hoa mỹ, mua về thì người ta cũng chỉ luộc mà ăn.

"Cảm ơn cô, Quả Quả, tôi chuyển tiền công cho cô."

"Ờ... anh chuyển cho Hoắc Đào nhé."

"Cái này..." Mã Văn Tài hơi do dự, hạ giọng,'Quả Quả, nói thật ra thì tôi là người ngoài, chuyện vợ chồng của hai người, tôi không nên nói gì, tôi chỉ thấy... ít nhất thì tiền này, cô vẫn nên tự mình giữ thì hơn."

Mã Văn Tài ruột để ngoài da, có gì nói nấy.

Nhưng Thẩm Quả Quả cảm nhận được tấm lòng tốt của anh ta.

Cô cũng hạ giọng,'Chúng tôi cũng bất đắc dĩ, lát nữa anh đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ nói cho anh biết."

"Được."

Mã Văn Tài nhìn người đàn ông gầy gò, cười hì hì nói "Thế nào? Đây chính là đầu bếp của riêng chúng tôi đó!"

Thẩm Quả Quả vừa rửa sạch bàn thao tác vừa đáp lời,'Anh cũng thấy tay nghề của tôi rồi đấy, thế nào? Anh có muốn xử lý con thú non Ô Kim của anh không?"

Nói thật, người đàn ông gầy gò cũng đã động lòng.

Đặc biệt là cách làm của Thẩm Quả Quả, sạch sẽ gọn gàng, còn vừa làm vừa giảng giải.

Khiến người ta rất vừa mắt.

Nhưng vừa cãi nhau với đội trưởng của đối phương xong, có hơi mất mặt.

Mã Văn Tài đảo mắt, đưa chậu đựng thịt cho đồng đội, vươn tay ôm lấy người đàn ông gầy gò.

"Này anh bạn, tình hình hôm nay thế này, anh không mời được đầu bếp rồi."

"Mọi người săn được một con dị thú không dễ, giao cho đầu bếp của chúng tôi xử lý, tuy giá hơi đắt một chút, nhưng đảm bảo anh có thể bán được giá hời."

"Nếu lo bán không được giá, anh cứ đến tìm tôi, Mã Văn Tài này."

Người đàn ông gầy gò nhìn Mã Văn Tài, rồi lại quay sang nhìn đồng đội của mình.

"Đắt hơn một chút? Bao nhiêu sao tệ?"

Mã Văn Tài giơ bàn tay ra, giơ năm ngón tay.

"Năm trăm? Được." Người đàn ông gầy gò gật đầu.

“Năm nghìn.”

"Năm nghìn!!! Anh gọi là đắt hơn một chút à? Buông tôi ra! Tôi tự xử lý!"

"Năm nghìn tôi có thể mời đầu đại bếp Lý rồi."

Phong Thổ Thành kiếm tiền không dễ, những người bình thường như Lý An, có một công việc ổn định, một tháng cũng chỉ kiếm được 1500 sao tệ.

Những người như Dương Minh mở cửa hàng, một năm cũng chỉ lãi ròng được hai vạn sao tệ.

Vì vậy, những người như họ, về cơ bản rất ít khi được ăn thịt dị thú.

Thịt dị thú đều được cung cấp cho những người quyền quý và gia tộc lớn.

Một căn cứ có mười vạn người, chỉ có một lò giết mổ như vậy, có thể thấy việc săn giết dị thú không hề dễ dàng, thịt dị thú rất được ưa chuộng trong giới thượng lưu.

Như một con thú Ô Kim, sau khi bán hết thì ít nhất cũng được ba vạn sao tệ trở lên, chia cho mấy người trong đội, vậy cũng đủ rồi.

Đây cũng là lý do khiến những đội nhỏ như Mã Văn Tài liều mạng đến vùng hoang vu.

Nhưng người ở trước mặt này... vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi! Phải đưa cho cô ta 5000 sao tệ sao?

Dựa vào đâu?

"Này..." Mã Văn Tài hạ giọng,'Vậy cứ thử đi, tự anh xử lý, có thể bán được một vạn năm không?”

"Chúng tôi làm cho anh, ít nhất cũng bán được hai vạn năm chứ, năm nghìn sao tệ thì là cái gì?"

Cuối cùng, người đàn ông gầy gò vẫn đồng ý giao con thú Ô Kim cho Thẩm Quả Quả xử lý.

Đây đã là con thú Ô Kim thứ ba cô xử lý rồi.

Thật là dễ như trở bàn tay.

Theo quy định cũ "Anh muốn những gì?"

"Thịt, tôi chỉ cần thịt!"

Người đàn ông gầy gò nghiến răng nói, nhất quyết không để Thẩm Quả Quả chiếm của anh ta chút lợi nào, đừng hòng lấy đi một miếng thịt dị thú nào của anh tal

Thẩm Quả Quả càng thích như vậy.

Thạo nghề thả máu, đun nước lột lông, lột da, moi nội tạng, rất nhanh con thú ô kim non đã được xử lý gọn gàng.

Cô còn tốt bụng cắt thịt thành từng phần cho anh ta.
Bình Luận (0)
Comment