Chương 194:
Chương 194:Chương 194:
Đầu thỏ đỏ au bóng bẩy được vớt ra cho vào chậu, lại lấy mấy lá dâu héo cắt sợi, rắc lên thịt như hành lá.
Đây ắp hai chậu thịt.
Đôi tai to sau khi nấu chín cũng rất săn chắc.
Cắt thành sợi, rắc một ít hạt ớt, đun nóng một ít dầu rồi đổ vào, mùi thơm lập tức lan xa hai dặm.
Mã Văn Tài và ông chủ Lưu bê thịt thỏ lên bàn, Tiểu Hoa bê tai thỏ trộn lên bàn.
Thẩm Quả Quả lấy bát đũa, lại bày một đĩa lớn đồ chiên còn thừa từ trước.
"Nào, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui với chúng tôi."
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào nấu ăn sau khi chuyển nhà, rất có ý nghĩa, có bạn bè đến chung vui, cuộc sống càng thêm hồng phát.
Sáu người cùng nâng đũa.
Thẩm Quả Quả nếm thử một miếng thịt thỏ.
Chất thịt mềm mịn, tan ngay trong miệng, hương vị phong phú.
Dù là thú ô kim hay mèo nhảy, sau khi biến dị, hương vị đều ngon hơn nhiều so với kiếp trước, hoàn toàn không vì gia vị ít đi mà trở nên nhạt nhẽo.
Ngược lại, hương vị của bản thân thịt rất đậm đà.
Sau đó cô gắp một miếng thịt cho Hoắc Đào, khóe miệng cười cong cong,'Anh nếm thử xem."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa được chính thức chứng kiến thức ăn do Thẩm Quả Quả trực tiếp làm, đôi mắt cong cong như trăng khuyết đầy vẻ kinh ngạc.
"Quả Quả, con giỏi quá, ngon quá."
"Dì ăn nhiều món này một chút, món này tốt cho sức khỏe của dì." Thẩm Quả Quả gắp cho Tiểu Hoa hai miếng gan lợn chiên.
Dương Minh cũng thỉnh thoảng gắp thịt cho vợ mình, ông chủ Lưu thì đắm chìm trong việc thưởng thức đồ ăn, nghe Thẩm Quả Quả nói "tốt cho sức khỏe" thì lập tức nhanh chóng bổ sung mấy miếng gan lợn.
Mã Văn Tài hai tai không nghe chuyện bên ngoài, một lòng chỉ làm người ăn cơm.
Vừa ăn vừa lẩm bẩm/'Quả Quả, sau này tôi có thể đóng tiền ăn, đến nhà cô ăn cơm không?”
Hoắc Đào: Không được!!I
Nhà đủ người rồi!
Thẩm Quả Quả vừa ăn vừa đáp,'Đến lúc đó tiệm đồ ăn mở cửa, các anh cứ đến ăn thoải mái, trả tiền ăn là được, sao phải phiền phức đóng tiền ăn chứ?"
"Cũng đúng! Vậy cô có thể giữ cho tôi một cái bàn không?"
Hoắc Đào: Không được!
Nơi đó nhỏ như vậy, đã giữ cho ông chủ Lưu một cái rồi.
Thẩm Quả Quả: "Được chứ, đến lúc đó nếu không còn chỗ ở phía trước, thì cái bàn lớn ở phía sau, không đủ cho các anh ngồi sao!"
"Được, được!"
"Quả Quả, nói thật, quen biết cô là chuyện may mắn nhất của tôi trong mấy năm nay!" Mã Văn Tài vừa ăn vừa bắt đầu nói những lời sến súa.
Hoắc Đào vội gắp miếng thịt to nhất trong chậu vào bát anh ta,Quen biết mọi người, tôi và Quả Quả cũng rất vui."
Ừm ừm.
Thẩm Quả Quả gật đầu.
Ăn xong, bụng mọi người đều căng tròn.
Ngày thường chỉ có hai người Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào còn không nỡ để Thẩm Quả Quả rửa bát. Hôm nay có nhiều người như vậy, Hoắc Đào càng không nỡ để Thẩm Quả Quả rửa bát, chủ động nhận trách nhiệm rửa bát.
Tiểu Hoa đẩy Dương Minh một cái.
"Ồ ồ, đến đến đến, tôi cũng đến,' Dương Minh xắn tay áo tham gia đội quân rửa bát.
Ông chủ Lưu và Mã Văn Tài nhìn nhau, cũng cười xắn tay áo.
Cảnh tượng bốn người đàn ông chỉnh tê đứng rửa bát bên bồn nước cũng rất hoành tráng.
"Dì, hồi trẻ chú Dương chắc đẹp trai lắm nhỉ?"
Thẩm Quả Quả và Tiểu Hoa bê ghế ra cửa sân hóng mát, nhìn cảnh tượng trước mắt, Thẩm Quả Quả cười hỏi Tiểu Hoa.
Mặt Tiểu Hoa đỏ bừng lên ngay, Không có, ông ấy là một chiến sĩ sơ cấp, năm đó cùng một đội với bố của Hoắc Đào, trong đội bố của Hoắc Đào đẹp trai nhất."
Vậy thì xem ra Hoắc Đào được thừa hưởng vẻ đẹp của bố mình.
"Vậy Hoắc Đào và bố chồng con có giống nhau không?" Thẩm Quả Quả như vô tình hỏi một câu như vậy.
Tiểu Hoa lắc đầu,'Bố của Hoắc Đào đẹp trai, người rất ngay thẳng, so với Hoắc Đào là hai... hai khí chất."