Chương 203:
Chương 203:Chương 203:
Ông chủ Lưu ôm lấy cánh tay bà tiếp tục làm nũng,'Nhân tiện có quà, mẹ cho con về nhà ở mấy hôm nhé."
"Cút đi, đã lớn tuổi rồi còn làm nũng, thật ghê tởm, lúc trước không phải con đòi ra ngoài ở sao."
La Sơn Đại đẩy người ra"Con nói mày quen người làm xà phòng?"
"Vâng, mấy hôm trước con bảo người gửi đồ ăn vặt vê cho mẹ, cũng là cô ấy làm."
La Sơn Đại khẽ đảo đôi mắt đẹp tinh anh, tiếp tục cầm sách,"Một cô gái nhỏ sao?"
"Á? Mẹ biết ạ?"
La Sơn Đại dứt khoát bỏ qua chủ đề này, chỉ nói nhẹ nhàng một câu,'Xem ra là bạn mới quen rồi."
"Con vội vàng về nhà như vậy, là muốn giới thiệu cô gái nhỏ này đến nhà chơi sao?"
"Cái gì cơ! Mẹ đừng hiểu lầm con, con chỉ đơn giản là nhớ nhà thôi, hơn nữa, ngày mai cô ấy cũng không rảnh, cô ấy phải đi thi chứng chỉ đầu bếp."
Hả?
La Sơn Đại lại đặt sách xuống,'Chứng chỉ đầu bếp?"
Ông chủ Lưu thấy mẹ mình hiếm khi quan tâm đến điều gì, lập tức nói,'Hay là, ngày mai mẹ ra ngoài đi dạo? Tiện thể xem thử kỳ thi đầu bếp?"
"Cô ấy nấu ăn rất ngon, đợi kỳ thi kết thúc, con sẽ dẫn mẹ đến nhà cô ấy ăn."
"Con đã đến nhà cô ta rồi sao?" La Sơn Đại nhìn con trai mình từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở chỗ quần của con trai,'Bệnh của con đã khỏi rồi à?"
"Mẹ!"
Ông chủ Lưu lập tức đứng dậy, dùng gối ôm trên ghế sofa che mình lại, mặt đỏ bừng. La Sơn Đại cười khẩy một tiếng,'Hừ, mẹ sinh ra con, có chỗ nào của con mà mẹ chưa thấy, mắc gì phải xấu hổ... Vậy là bệnh của con đã khỏi thật rồi sao?"
Ông chủ Lưu xấu hổ đến muốn chết, buông một câu "Chưa khỏi", rồi chạy lên lầu...
"Đội trưởng Chu, hôm nay cảm ơn anh, ngày mai thi tôi sẽ cố gắng."
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đứng ở cửa chính, tiễn Chu Quảng Bình rời đi.
"Quả Quả, em vào nhà trước đi, anh tiễn đội trưởng Chu thêm một đoạn nữa, Hoắc Đào chủ động lên tiếng.
"Được."
Thẩm Quả Quả ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Hoắc Đào đẩy xe lăn đưa Chu Quảng Bình đi một đoạn.
"Ở đây toàn là camera giám sát, anh cẩn thận một chút, sắp thi rồi, đừng hành động thiếu suy nghĩ,' Chu Quảng Bình dừng lại, liếc nhìn chỗ bóng tối trong ngõ.
Lại nói với Hoắc Đào một câu, Tôi đi tìm đội trưởng khu này hàn huyên một chút, khoảng mười lăm phút là xong."
"Cảm ơn đội trưởng Chu."
Tiễn Chu Quảng Bình đi rồi, Hoắc Đào đẩy xe lăn từ từ quay về.
Cửa hàng của họ ở trong cùng con phố này, lúc này đã gần mười một giờ, các cửa hàng đều đã đóng cửa, trên phố cũng chẳng có mấy người.
Chỉ có bóng của Hoắc Đào kéo dài trên mặt đất.
"Ra đây."
Xe lăn của Hoắc Đào dừng lại trước cửa tiệm chú Dương, bình tĩnh thốt ra một câu.
"Hihi, không ngờ tai anh thính thế, chắc là thuộc giống chó nhỉ."
Trong bóng tối, Lý Cách lắc lư cơ thể đi ra, còn vung vẩy ống tay áo dài của mình.
Bước từng bước đến gần Hoắc Đào, đi vòng quanh xe lăn của Hoắc Đào,'Một thằng tàn phế và một đứa khuyết tật, mà còn mua được nhà ở đây, chắc là nhờ tiền đòi được từ bố vợ tôi nhỉ."
"Tôi nói này, hai người mua nhà to thế để làm gì?"
"Anh lại không đẻ được con."
"Chiến sĩ cao cấp thì sao? Còn không phải vẫn đứng không dậy nổi sao? Hahahahal"
"Vợ anh vẫn còn là gái trinh nhỉ..."
"Hay là thế này, cho tôi mượn vợ anh chơi một chút, tôi... ư... ư ư..."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lý Cách đã bị bàn tay to của Hoắc Đào bóp chặt cổ.
Tốc độ nhanh đến mức Lý Cách không kịp phản ứng.
Bàn tay như kìm sắt, bóp đến nỗi cổ anh ta kêu răng rắc.
Lý Cách không ngừng vung nắm đấm, muốn đánh vào đầu Hoắc Đào, chỉ tiếc là cánh tay không đủ dài.
"Camera giám sát... Anh chết chắc rồi..."
"Buông tay...
Phải nói rằng Lý Cách cũng bị dồn đến đường cùng, trước đó khi đi mua đồ với Thẩm Á Chi, Hoắc Đào đã dùng quyền hạn cao hơn để đè bẹp họ.