Chương 213:
Chương 213:Chương 213:
Thẩm Quả Quả chớp mắt, đưa tay sờ vào bàn thao tác.
Thí sinh số chín lập tức mắt sáng rỡ,'Có rồi, tôi nguyện ý, xin đầu bếp Lý làm cho tôi một bữa ăn ngon, sau khi ăn xong tôi sẽ đi chịu chết, tôi cam tâm tình nguyện."
Được lắm!
Bạn học, khả năng hiểu của bạn... còn học được cách nịnh hót vô hình.
Câu trả lời này vừa đưa ra, bốn giám khảo nhìn nhau, lại nhìn về phía đầu bếp Lý ở vị trí chủ khảo, đồng loạt cho qua.
"Mời thí sinh số mười trả lời."
Đến lượt Thẩm Quả Quả thể hiện.
Lần này, cô biết được điểm mấu chốt để lấy điểm rồi.
"Khụ, tất nhiên tôi nguyện ý hy sinh một mình mình, cứu lấy căn cứ, dù sao thì người yêu, gia đình và bạn bè của tôi đều ở căn cứ."
"Nhưng mà, tôi hy vọng phát động một cuộc bỏ phiếu trong căn cứ."
"Có thể lựa chọn đồng ý để tôi đi hy sinh, hoặc không đồng ý..."
Cái này... mọi người nhìn nhau, đây chẳng phải là hành động thừa thãi sao?
Tất nhiên là phải lựa chọn đồng ý rồi!
Chỉ có một nhóm nhỏ người của Hoắc Đào là sắc mặt không vui.
Thẩm Quả Quả cười nhìn mọi người,"Tôi nguyện ý hy sinh vì căn cứ, nguyện ý hy sinh vì mỗi một người, khi tôi hy sinh, những người bỏ phiếu đồng ý, sẽ cùng tôi chết."
"Bởi vì, không ai có quyền vô cớ yêu cầu một người khác chết, trừ khi người đó nguyện ý cùng chết."
"Tất nhiên, tôi xin nhắc lại, tôi nguyện ý hy sinh vì căn cứ, đó là vinh hạnh của tôi."
Thẩm Quả Quả quyết định lồng ghép một chút tư lợi vào. Chuyện này không tốt, lỡ như một ngày nào đó mình hoặc người bên cạnh bị bắt cóc thì sao, kẻ bắt cóc đó, mang danh là đạo đức.
Ban đầu, tất cả khán giả bên dưới nghe Thẩm Quả Quả tuyên bố sẵn sàng vì đại nghĩa diệt thân, còn liên tục gật đầu.
Nhưng ngay sau đó lại nghe cô nói, người bỏ phiếu "đồng ý" phải cùng chết, thì đồng loạt biến sắc.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, lại thấy từng câu từng chữ, làm người ta điếc tai.
Đặc biệt là câu "không ai có quyền vô cớ yêu cầu một người khác chết", trong lòng mọi người dấy lên từng lớp sóng gợn.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Khánh Thái lúc này đen như đáy nồi.
Rõ ràng chỉ cần nói nguyện ý hy sinh là được rồi, tại sao còn phải thêm điều kiện này nữal
Đây không phải là nói cho cả thành phố biết, nhà họ Thẩm tham sống sợ chết sao?
Thẩm Quả Quả này, nếu là người tốt, thì nhà họ Thẩm có thể giúp cô ta một tay trong kỳ thi, nhưng bây giờ xem ra, tâm địa cô ta xấu xa.
Thiên sinh là giống xấu, người như vậy, không bằng thi trượt!
Lần đầu tiên Thẩm Khánh Thái cảm thấy tim ông ta nghẹn lại.
XI
Bên cạnh ông ta đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thẩm Khánh Thái quay đầu nhìn lại, là một phụ nữ xinh đẹp, cầm một chiếc quạt tròn bằng gỗ, tuy trang phục trông bình thường, nhưng nhìn kỹ thì thấy vải trên đó toàn là hoa văn cùng màu.
Người phụ nữ xinh đẹp ấy có làn da trắng như tuyết, trong sự tao nhã toát lên vẻ lạnh lùng khiến người ta không thể đến gần.
Thẩm Khánh Thái muốn mở miệng quát mắng vài câu, nhưng ánh mắt nhìn thấy chiếc quạt tròn đó, liền cố nén lại. Chỉ chiếc quạt tròn đó thôi, cũng đủ để mua cả nhà họ Thẩm rồi.
Tốt nhất là đừng nên trêu chọc đối phương.
La Sơn Đại nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt tròn.
"Thú vị."
"Chị Thẩm, nói hay lắm!"
Tiếng võ tay lộp bộp lộp bộp, nổi bật giữa đám đông.
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu nhìn lại, là Hoắc Đào và Chu Tiểu Áp, không thèm để ý đến ai khác mà vỗ tay cho cô.
Thẩm Quả Quả nhếch khóe mắt, cười với hai người.
Mã Văn Tài cũng cười ha ha,"Tôi đã nói rồi, Quả Quả nhất định có câu trả lời khác biệt với người khác!"
"Khu! Yên lặng!"
Người dẫn chương trình lên tiếng, liếc nhìn các giám khảo phụ đang suy tư, và đầu bếp Lý trên ghế chủ tọa không biểu lộ cảm xúc.
"Vòng thi thứ nhất kết thúc, hiện công bố điểm số hiện tại."