Chương 230:
Chương 230:Chương 230:
Thẩm Quả Quả gật đầu, hiện tại quan trọng nhất là cuộc cá cược giữa cô và Đại đầu bếp Lý.
Đời người hai trăm năm, nhiều chuyện cứ từ từ mà làm.
"Cha, mẹ, con đưa hai người lên lầu xem phòng trước, thiếu gì thì lát nữa ra ngoài mua."
Thẩm Quả Quả dẫn mọi người lên lầu.
Tầm nhìn ở tầng hai rất rộng, mấy cửa sổ rất thoáng, phòng ngủ cũng lớn hơn nhiều so với phòng bình thường, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ.
Đây là chiếc giường mà Thẩm Quả Quả chuẩn bị cho phòng khách ở tầng dưới, không có chỗ để nên tạm thời để ở đây.
Bên cạnh giường có một tủ quần áo, một giá để đồ nhiều ngăn, còn có một chiếc bàn dài nhỏ và hai chiếc ghế.
"Đây là nhà vệ sinh, buổi tối hai người không cần ra ngoài đi vệ sinh,' Thẩm Quả Quả giới thiệu đơn giản rồi rời đi, để lại không gian cho hai người.
Lam Cầm tò mò và vui mừng ngắm nhìn căn phòng rộng rãi, thấy sắc mặt Thẩm Thiên Lương vẫn ảm đạm,'Mình à, anh đừng lo lắng quá, Quả Quả từ khi lấy chồng đã thay đổi rất nhiều, có thể thấy, con bé sống rất vui vẻ."
"Chỉ cần cả nhà chúng ta đoàn kết, có khó khăn cũng không sợ."
Được vợ an ủi, Thẩm Thiên Lương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lam Cầm đi đến nhà vệ sinh, vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt là một chiếc chậu kim loại lớn đặc biệt, nhìn là biết dùng để tắm.
Hơn nữa còn đủ cho hai người cùng dùng.
Cái này...
Lam Cầm "bịch" một tiếng, vội vàng đóng cửa nhà vệ sinh lại, như thể đã xông vào không gian riêng tư của đôi vợ chồng trẻ.
Cái này cũng quá...
Thực ra bà ấy nghĩ nhiều rồi, đây chỉ đơn giản là Thẩm Quả Quả thích bồn tắm lớn mà thôi.
Tầng dưới, Thẩm Quả Quả bảo Hoắc Đào nghiền thêm một ít vôi sống.
Dưới sức mạnh to lớn của Hoắc Đào, bột vôi sống được nghiền rất mịn.
Sau đó đổ hết vôi sống vào một chiếc chậu nhỏ, Thẩm Quả Quả bảo anh ta tránh Xa ra.
Hoắc Đào cau mày: "Em định làm gì vậy? Nguy hiểm không? Để anh làm."
Thẩm Quả Quả lắc đầu: "Không nguy hiểm đâu, thú vị lắm, anh cứ xem em làm là được."
Đổ nước sạch vào vôi sống, rất nhanh nước bắt đầu đục ngầu, thậm chí còn sủi bọt ùng ục.
"Đây là?"
"Đến đây, anh sờ thử xem," cô kéo tay Hoắc Đào đặt vào thành ngoài của chiếc chậu nhỏ.
"Nóng!"
Hoắc Đào ngạc nhiên: "Nước này như thể đun sôi vậy, nhưng rõ ràng em vừa đổ nước lạnh vào."
"Lúc nãy anh nghiền đều là vôi sống, sau khi đổ nước sẽ xảy ra phản ứng hóa học... ừm, công thức này hơi phức tạp, đợi lắng xuống thì vôi sống này sẽ biến thành vôi tôi!"
Hoắc Đào lần đầu tiên nghe thấy những điều này, thích thú xem hồi lâu: "Rồi sao nữa?”
"Ừm... sau này khi làm vôi sống, anh nhớ đừng dùng tay ướt, tránh bị bỏng," Thẩm Quả Quả dặn anh.
Cô mở máy đột dập, nhanh chóng làm một chiếc đĩa sắt hình vuông, cao khoảng một centimet.
Đợi nước trong chậu lắng xuống, đổ nước trong ra, cô đã có một ít vôi tôi dạng bùn, nhân lúc còn nóng, cô lại thêm nửa thìa mỡ lợn vào, khuấy đều.
Hoắc Đào chăm chú nhìn cô, không biết cô định làm gì.
Quả Quả nhỏ của anh, luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, lần nào cũng khiến người ta sáng mắt.
Rất nhiều thứ rõ ràng rất đơn giản, nhưng trước đó, chẳng ai nghĩ đến.
Có lẽ, đây chính là sức mạnh của thiên phú.
Thẩm Quả Quả đổ bùn vào đĩa sắt, lắc trái lắc phải vài cái, để loại bỏ bọt khí.
Bật bếp ga chỉnh lửa nhỏ, đặt đĩa sắt lên trên, từ từ nướng.
Hơi nước dần bốc hơi, đến lúc gần được, dùng dao cắt thành những thanh mảnh rộng bằng ngón tay.
Tắt bếp, đặt xuống đất để nguội dần.
Hoắc Đào cau mày: "Giống đậu phụ thối quá..."
"Ha ha, cái này không ăn được, đây là phấn."
"Phấn?"
"Ừ, đợi chúng khô rồi anh sẽ biết."
Thẩm Quả Quả thực sự nhớ bút và giấy, nhưng ở đây không có, nghĩ đi nghĩ lại, cô nghĩ đến thứ cổ xưa này: phấn.
Làm phấn tốt nhất là dùng bột thạch cao, chỉ là ở đây không có thứ đó, nên đành phải dùng tạm.