Chương 265:
Chương 265:Chương 265:
Người đàn ông gầy gò đang cầm dao so đo, xem ra là đang tìm chỗ ra tay.
Trước mặt ông ta là một con mực dài nửa mét, những xúc tu của con mực không hề cử động, không biết đã chết hay chưa.
Mực?
Thứ này không phải sống ở biển sao? Gần Phong Thổ Thành có biển ư? Hơn nữa con mực này thật kỳ lạ, sao lại không biến dị?
Thẩm Quả Quả nhận ra ngay.
Thấy người đàn ông gầy gò do dự, cô chủ động lên tiếng: "Cần giúp một tay không?”
Tiếng động đột ngột vang lên khiến đối phương giật mình, một nhát dao chém xuống, chặt vào một cái chân của con mực, một dòng máu xanh phun ra.
Những cái chân khác của con mực lập tức bật lên, quấn chặt lấy cánh tay ông ta!
ÁI
Người đàn ông và những người xung quanh đều giật mình, đồng loạt hét lên, không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Thẩm Quả Quả nhận ra, đội của người đàn ông gầy gò này có một đặc điểm chính: nhát gan, còn là rất nhát.
Không biết những người này săn dị thú bên ngoài bằng cách nào, hét lên tấn công sao?
Một nửa xúc tu của con mực quấn lấy người đàn ông, một nửa xúc tu bám chặt vào bàn thao tác.
Một người một mực giằng co, còn kèm theo tiếng hét chói tai.
Khiến cho cả những con rô bốt ở cửa cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Thẩm Quả Quả rút hai con dao từ bàn thao tác bên cạnh, tay trái dùng sống dao đè chặt đầu con mực, tay phải vung dao.
Một nhát dao chém xuống, dứt khoát gọn gàng, đầu con mực bị chặt đứt.
Thẩm Quả Quả sửng sốt, cảm giác không ổn lắm.
Giơ tay sờ thử da con mực.
Quả nhiên, không thể không biến dị.
Đời trước, da mực trơn nhẫn ẩm ướt, bây giờ sờ vào lại khô và hơi cứng, giống như mọc một lớp vỏ cứng như tôm hùm vậy.
Thứ này chẳng lẽ đã biến dị đến mức có thể sống trên cạn rồi sao?
"Cái này cái này cái này... Á á á á! Sao nó vẫn chưa buông ra vậy!"
Người đàn ông gầy gò sắp khóc đến nơi.
"Không sao đâu, lát nữa dây thần kinh của nó chết rồi thì sẽ ổn thôi."
Thẩm Quả Quả dùng lưỡi dao, cạo một cái xúc tu từ trên bàn thao tác xuống để quan sát.
Phần gốc xúc tu vẫn là những giác hút mềm mại, nhưng những chỗ khác của xúc tu cũng phủ đầy vỏ cứng.
"Các anh bắt được thứ này ở đâu vậy?"
Người đàn ông gầy gò mặt tái mét, nhờ đồng đội giúp đỡ, xé xúc tu mực khỏi cánh tay mình, phủi phủi tay sợ hãi.
"Ở hoang nguyên, con mực này trông ghê quá, giá cũng rẻ, nên chúng tôi thường không đi bắt."
"Nhưng gần đây con thú ô kim và mèo nhảy được ưa chuộng đều không được vào thành nữa, chúng tôi chỉ còn cách đi bắt mực."
Người đàn ông gầy gò lau nước mắt.
"Quả Quả đầu bếp, cảm ơn cô vừa nãy đã ra tay."
"Cô có thể giúp chúng tôi xử lý con mực được không? Gần đây đầu bếp trong thành rất thiếu."
Thẩm Quả Quả sao có thể từ chối: 'Được chứ."
"Chỉ là... con mực này thực sự không bán được giá cao, cô có thể giảm giá một chút không?" Những người đồng đội đều nhìn Thẩm Quả Quả với vẻ mặt đầy mong đợi, từng người một giống như những chú chuột hamster đang chờ được cho ăn.
Thẩm Quả Quả không biết ông ta đã tập hợp những người này lại với nhau như thế nào, thành lập nên một đội như thế này, lần trước cãi nhau với Mã Văn Tài cũng vậy, yếu đuối bất lực, căn bản không cãi lại được.
"Tôi không lấy tiền, nhưng con mực này... chân mực, anh phải chia cho tôi ba cái."
Mực có mười cái chân, Thẩm Quả Quả muốn ba cái.
"Được được, cô cứ gọi tôi là Cao Nhị Phu là được."
Người đàn ông gầy gò lau nước mắt, nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Thẩm Quả Quả:...
Cô nhận lấy con dao, vừa xử lý mực vừa hỏi: "Tên anh có ý nghĩa gì không?"
Nói đến chuyện này, Cao Nhị Phu liên phấn khởi: "Người nhà tôi nói ở thời đại cũ Cao Nhị Phu đại diện cho sự tao nhã và sức mạnh, nên đã đặt cho tôi cái tên này.
"Nghe hay chứ?"