Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287:

Chương 287: Chương 287:Chương 287:

Bốp!

Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cùng nhìn về phía đó, hóa ra là một bộ tóc giả.

Nhìn lên, thấy đầu Đầu bếp Lý trọc lóc, còn phản chiếu cả ánh sáng.

ÁI

"Thẩm Quả Quả!!! Tôi sẽ giết cô!"

Đầu bếp Lý sắp phát điên rồi, hai người này chính là khắc tinh của ông taI

Thẩm Quả Quả hoảng loạn ném miếng da heo lên giường, vội vàng đẩy Hoắc Đào chạy ra ngoài.

Trong phòng truyền đến tiếng chửi bới của Đầu bếp Lý, trợ lý sửng sốt, vội vàng vào phòng, thấy thầy mình đã tỉnh táo trở lại, mới yên tâm.

Anh ta nhặt bộ tóc giả trên đất, định đội lên cho thầy mình.

Đầu bếp Lý thở hổn hển, giơ tay ném bộ tóc giả xuống đất/Đội cái quái gì! Đi, thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi nơi xui xẻo này!"

"Còn ngây ra đó làm gì!"

"À? Vâng."

Khi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào rời khỏi nhà họ Lý, trời cũng đã tối.

Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, cộng thêm cú đánh vừa rồi, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều.

"Em nói sao Đầu bếp Lý lúc nào cũng tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy, hóa ra là ông ta Sợ tóc giả rơi ra."

Hoắc Đào vỗ tay cô, tỏ ý đồng tình.

"Anh nói xem, Mã Vũ Lược và Mã Văn Tài có quan hệ gì?" Mã Vũ Lược và Mã Văn Tài trông không giống nhau, trước đây cô không biết tên của Đội trưởng Mã, chưa bao giờ liên tưởng hai người với nhau.

Không ngờ lại có mối quan hệ này.

Hoắc Đào gật đầu,'Có lẽ, là anh em nhà họ Mã."

Đã muốn tìm cảm giác mạnh thì phải làm cho trót, Thẩm Quả Quả đã đang suy nghĩ cách giết chết hai người nhà họ Mã.

Cho dù có Mã Văn Tài ở giữa, cũng không ngăn cản được cô.

"Yên tâm, chúng ta từ từ mà làm," Hoắc Đào an ủi.

Khi về đến nhà, hai người thực sự mệt mỏi, tối cũng không ăn cơm, chỉ rửa mặt đơn giản, cởi quần áo giày dép, ngã xuống giường ngủ.

Bây giờ chân của Hoắc Đào đã có thể cử động, anh lần đầu tiên tự mình xoay người hoàn toàn, ôm chặt Thẩm Quả Quả vào lòng.

Mặc dù ngủ mơ màng, Thẩm Quả Quả vẫn theo thói quen vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của Hoắc Đào.

Cô thích ngủ như vậy.

Ngửi mùi hương trên người Hoắc Đào, cô mới có cảm giác an toàn.

Duỗi cánh tay trắng nõn như cánh sen, một tay co lại giữa hai người, một tay vòng qua eo Hoắc Đào.

Cảm thấy cánh tay co lại không thoải mái, cô liền duỗi thẳng ra.

Chỉ là sau khi duỗi thẳng, nơi cô có thể chạm tới lại hơi nhạy cảm.

Hoắc Đào lập tức không buồn ngủ nữa.

Cúi đầu nhìn người trong lòng, ngủ rất say.

Anh thở dài trong lòng, dịch phần eo trở xuống ra sau một chút.

Nhưng Thẩm Quả Quả không quen có khoảng trống lớn như vậy giữa hai người, lại nhích lại gần. Ôi...

Một người chạy, một người đuổi, Hoắc Đào cũng không biết sau đó mình ngủ thiếp đi như thế nào.

Thẩm Quả Quả ngủ gần mười hai tiếng mới tỉnh, vừa mở mắt ra đã hơn tám giờ.

Cô mở to mắt nhìn bức bình phong không xa trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp mình đang ở đâu.

Cho đến khi đột nhiên nhớ ra, mười giờ sáng còn có hẹn với Mã Vũ Lược.

Cô nhảy dựng lên ngồi dậy, tranh thủ thời gian đi rửa mặt.

Khi ra đến sân, Hoắc Đào đang nấu ăn, anh học theo cô, rán da heo.

"Chào buổi sáng, bảo bối!"

Thẩm Quả Quả vươn vai, Hoắc Đào bị cô gọi như vậy, tay run lên, rất nhiều miếng da heo rơi vào chảo dầu.

[Ting, cho quá nhiều rồi!

Thẩm Quả Quả vẫn chưa hoàn hồn sau giấc mơ.

"Em nói cho anh biết nhé, em mơ thấy mình đang đuổi thỏ trong nhà kính, con thỏ đó rất xảo quyệt, em đuổi, nó chạy, em lại đuổi, nó lại chạy."

"May mà cuối cùng em mắt nhanh tay lẹ, bắt được nó."

Hoắc Đào đỏ mặt tía tai, vì tối qua cuối cùng, anh đã không thoát khỏi ma trảo của Thẩm Quả Quả...

Quan trọng là, sau khi Thẩm Quả Quả bắt được con thỏ trong mơ, còn giày vò nó một hồi lâu...

"Nhà kính gì, thỏ gì... Em đánh răng rửa mặt chưa?"
Bình Luận (0)
Comment