Chương 297:
Chương 297:Chương 297:
Một bên cẩn thận đi theo Thẩm Quả Quả, một bên nhìn trái ngó phải quan sát mọi thứ xung quanh.
Tất nhiên, người khác càng tò mò về nó hơn.
Rốt cuộc, một con rô bốt một chân to một chân nhỏ thì quá hiếm.
"Quỷ Phục trông coi chợ đen này đã bao lâu rồi?" Thẩm Quả Quả hỏi.
Mã Văn Tài sửng sốt,"Tôi không để ý, hình như vẫn luôn là anh ta thì phải, những người trông coi khác thì thường xuyên thay đổi..."
"Có vấn đề gì sao?" Hoắc Đào lập tức cảnh giác.
Thẩm Quả Quả cười bí ẩn "Nếu tôi đoán không nhầm thì Quỷ Phục này hẳn là có quan hệ không đơn giản với chợ đen."
"Sao lại nói vậy?" Mã Văn Tài và Hoắc Đào đều rất tò mò.
"Chỉ là trực giác thôi."
Quỷ Phục là người gác cổng chợ đen, chức vụ này rất nhạy cảm, thường là vị trí dưỡng già cho người thân.
Tính cách hèn hạ của anh ta mà vẫn có thể làm người gác cổng nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.
Cấp dưới hèn hạ như vậy, nói chung chủ nhân của anh ta chỉ có thể hèn hạ hơn một bậc.
Thẩm Quả Quả có chút tò mò về ông chủ đứng sau chợ đen.
Mã Văn Tài gãi đầu,'Đúng rồi, Quả Quả, cô muốn thứ kim cương gì đó, cứ nói tôi đi tìm cho cô là được, sao phải mua ở chợ đen?"
Thẩm Quả Quả đẩy Hoắc Đào, bước chân chậm dần.
"Anh Mã, nếu tôi nói người tôi muốn đối phó là Mã Vũ Lược thì sao?"
Cô đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, Mã Văn Tài mất nửa ngày mới phản ứng lại.
"Cô... cô biết hết rồi sao?"
Giống như Thẩm Quả Quả đoán, Mã Văn Tài và Mã Vũ Lược thực sự có quan hệ, còn là anh em cùng cha khác mẹ.
"Không lẽ, chuyện này liên quan gì đến việc cô mua kim cương?"
Mã Văn Tài vẫn không hiểu ý của Thẩm Quả Quả.
"Ừm, tôi không muốn sau này anh nhận ra, phát hiện ra mình cũng là một mắt xích trong đó."
Hoắc Đào nghe xong, đại khái có thể hiểu được ý của Thẩm Quả Quả.
Việc mua kim cương này là một khâu trong kế hoạch xử lý nhà họ Mã, nếu Mã Văn Tài sau này phản ứng lại, biết mình đã tham gia vào hành vi hại người nhà, có thể sẽ có áp lực về mặt đạo đức.
Mã Văn Tài không hiểu rõ nguyên do, đôi mắt hơi nheo lại,
"Xử lý thì xử lý, không sao, chết hết thì tốt."
Ông ta nói thật lòng.
Ông ta mãi mãi không quên được thời niên thiếu của mình, đã nghe lén được cuộc nói chuyện của cha mẹ.
"Vũ Lược là chiến sĩ trung cấp, trở thành chiến sĩ cao cấp chỉ là vấn đề thời gian, nó có thể mang lại vinh quang vô hạn cho nhà họ Mã, sao chúng ta có thể để nó ở bên ngoài?"
"Tôi không đồng ý! Anh định bức chết tôi và Văn Tài sao? Quy định của căn cứ là chế độ một vợ một chồng, anh muốn đưa ả đàn bà đê tiện đó vào nhà, thì trừ khi tôi chết!"
"Đừng có không biết điều, nếu cô tự đi chết, tôi sẽ đối xử tốt với Văn Tài, nếu ép tôi ra tay, hai mẹ con các người đều phải chết!"
Giọng điệu vô tình của cha và sự bi phẫn của mẹ, ông ta mãi mãi không quên được.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, mẹ ông ta đã chết.
Lúc đó ông ta vừa đạt giải nhất trong kỳ kiểm tra của học đường, hớn hở chạy về nhà, không ngờ lại đón nhận đôi mắt trợn trừng không nhắm lại được của mẹ.
Không lâu sau, Mã Vũ Lược và mẹ con cô ta đã vào nhà họ Mã.
Nhìn cha cười không khép được miệng, hoàn toàn không có vẻ đau buồn vì vừa mất vợ, Mã Văn Tài thực sự thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Sau đó, ông ta dứt khoát không về nhà họ Mã nữa.
Bấy nhiêu năm nay, ông ta vẫn thường nghĩ, không biết bao giờ những người nhà họ Mã kia mới chết?
Nhưng địa vị của nhà họ Mã lại ngày càng cao.
Đối mặt với một chiến sĩ cao cấp như Mã Vũ Lược, ông ta cũng bất lực.
"Quả Quả, không cần kiêng dè tôi, đến ngày nhà họ Mã sụp đổ, tôi sẽ đến tìm hai người để ăn mừng!"