Chương 311:
Chương 311:Chương 311:
Hoắc Đào mở cửa đặt biển hiệu, Vương Ý đeo tạp dề và bao tay do Thẩm Quả Quả đặc biệt làm.
WALL-E lau sạch vòng tay thu tiền, đặt ngay ngắn trên quầy, đứng bên cạnh Thẩm Quả Quả canh gác.
"Đây là cái gì?"
Có người chỉ vào đồ ăn trong quầy hỏi.
Vương Ý thành thạo trả lời,"Thịt thú Ô Kim xào, bổ máu bổ khí."
"Vậy còn cái này?”
"Gan thú Ô Kim chiên, bổ máu, tốt cho mắt."
"Đây là canh dạ dày thú Ô Kim, tốt cho dạ dày."
"Đây là đầu mèo nhảy hầm, hương vị đặc biệt nhất."
Vương Ý dứt khoát giới thiệu hết các loại nguyên liệu, mỗi khi nói một câu, mắt của khách hàng ở quầy và ngoài cửa lại sáng lên một phần.
Đặc biệt là câu "trùng chấn phong độ”, càng trở thành hàng bán chạy.
Vương Ý căn bản không hiểu câu đó có nghĩa là gì, trực tiếp nói ra một cách thoải mái không chút kiêng dè, khiến những khách hàng nữ xếp hàng bên ngoài đều đỏ mặt.
Còn không ngừng liếc nhìn Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả: ...
Cuộc sống này, không thể tiếp tục được nữa!
Thấy Vương Ý thượng thủ rất nhanh, cô dứt khoát dẫn WALL-E về sân giữa bắt đầu cắt nắp thủy tỉnh.
Từng thanh thủy tỉnh rộng một cm, dài khoảng hai mươi lăm cm, được WALL-E sắp xếp rất ngay ngắn, đặt trong một cái chậu. Thẩm Quả Quả tìm ra phấn, ngồi xổm trên mặt đất ngay trước cửa phòng khách bắt đầu viết vẽ.
Cô ấy, thời đi học đã học lệch, sinh học, vật lý, hóa học đều không tệ, nhưng ngữ văn, toán học, tiếng Anh thì rất tệ.
Cho nên cô học lệch không phải là khác nhau giữa khối tự nhiên và khối xã hội, mà là điểm số của ba môn chính căn bản không lên được.
Nhưng may mắn thay, lần này cô muốn làm thứ đồ, dùng nhiều nhất chính là kiến thức vật lý.
Ví dụ như, lực cần thiết để vật rơi từ trên cao xuống, lực ma sát giữa vật và chỗ nối, Y. V.
Theo số nắp thủy tinh mà Vương Cát mang đến ngày càng nhiều, số thanh thủy tinh cô thu thập được cũng ngày càng nhiều.
Cứ mỗi thanh thủy tinh, thì khoảng cách giữa cha con nhà họ Mã và cái chết lại gân hơn một bước.
Thẩm Quả Quả tính toán càng nhiều, biểu cảm càng kỳ lạ.
Thấy Hoắc Đào đi tới, cô lại nở nụ cười ngọt ngào.
Đùa gì thế, chuyện âm mưu hại người, cứ âm thầm làm sau lưng là được rồi. ...
"Đã bán hết rồi."
"Hả? Nhanh vậy sao?" Thẩm Quả Quả muốn đứng dậy, kết quả ngồi xổm quá lâu, hai chân cô đều tê cứng.
Hoắc Đào cau mày, vội vàng đỡ cô dậy,'Đã năm giờ rồi, bán hết là chuyện bình thường."
Đỡ Thẩm Quả Quả ngồi xuống ghế, anh ngồi xổm xuống xoa bóp bắp chân cho cô.
Hoàn toàn không kiêng dè Vương Ý và anh em nhà họ Vương đến giao hàng.
Vương Cát, Vương Như, Vương Tường: Chúng tôi không thấy gì cả.
Vương Ý: Á... Sao lại bóp chân? WALL-E: Tít tít, anh rể, bóp cho em với!
Đợi đến khi hai chân Thẩm Quả Quả không còn tê nữa, cô mới đứng dậy, tập tễnh đi vài bước.
Rầm râm!
Cửa hông vang lên tiếng đập cửa, WALL-E chạy ra mở cửa, là khách mà Thẩm Quả Quả mời đến.
Vương Cát và ba người khác hiểu ý mang theo đầu thỏ hầm mà họ để lại cho mình rời đi.
Thẩm Quả Quả còn đặc biệt dặn anh ta cũng mang một ít cho Thẩm Nhị Hoa đang dưỡng thương ở bệnh viện, tất nhiên cũng không quên phần của Thẩm Thiên Lương và Lam Cầm.
Ông chủ Lưu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc,'Hồi đó đã nói rồi, để lại cho chú một bàn trong tiệm của con, không ngờ tiệm con lại đông khách như vậy, chú xếp hàng mãi không chen vào được."
"Chú Lưu, chú xếp hàng làm gì, đi cửa hông vào không được sao!"
"Muốn ăn bao nhiêu cũng có."
Chân của Thẩm Quả Quả đã khỏi, cô chuẩn bị đích thân vào bếp làm chút đồ ăn.
"Chú Dương, dì không đến sao?"
Dương Minh lắc đầu, cười đến nỗi không khép được miệng,'Dì của con không đến được rồi, dì ấy có thai rồi."
Hả?
"Thật sao? Chúc mừng, chúc mừng!"
Mọi người đều vui mừng cho chú Dương Minh.