Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 314 - Chương 314:

Chương 314: Chương 314:Chương 314:

Không được!

Sắc đẹp hại người!

Bụng cô hơi đau, theo kinh nghiệm, chắc chắn là dì cả sắp ghé thăm rồi.

Cô không muốn tắm máu đâu.

Quả nhiên, nửa đêm, bụng cô lạnh ngắt, bỗng thấy có chuyện chẳng lành.

Cô vội đẩy Hoắc Đào dậy, lấy cho cô miếng vải lót.

Ở đây không có băng vệ sinh, mọi người đều dùng vải thấm nước, gấp thành hình thoi để dùng, cô thấy cũng khá ổn.

Vậy thì nhập gia tùy tục.

Còn Hoắc Đào, tên ngốc đó, thấy trên chăn có chút vết máu, mặt tái mét.

Anh ôm chặt lấy Thẩm Quả Quả, giọng run run,'Quả Quả, em đừng sợ... đừng sợ, anh sẽ liên lạc với viện trưởng Sơn Dược, chúng ta đi ngay!"

Nói xong còn định gọi WALL-E.

Thẩm Quả Quả vội bịt miệng anh lại,'Không phải!!!"

Mắt Hoắc Đào đỏ hoe, nhìn kỹ còn thấy có một tầng nước, đây là sắp khóc rồi!

Thẩm Quả Quả hít sâu một hơi, vỗ ngực Hoắc Đào,'Ngoan, thả em xuống trước đã."

"Em không sao..."

"Máu chảy rồi..."

"Thì em cũng không sao, đi lấy đồ cho em,' thấy Hoắc Đào vẫn định gọi WALL-E, Thẩm Quả Quả đành nói,'Em là bác sĩ mà, anh quên chân anh lành thế nào rồi à?"

Hoắc Đào căng thẳng cả người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Dưới sự kiên trì của cô, anh mới thả cô xuống.

Thật là... Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả thấy Hoắc Đào như vậy, khi cô cầm quần áo và miếng vải nhỏ vào nhà vệ sinh, Hoắc Đào nhất quyết đòi đi theo.

Thẩm Quả Quả đóng sầm cửa lại.

Hoắc Đào sốt ruột đi vòng vòng bên ngoài.

Cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cuối cùng anh không nhịn được hỏi,'Quả Quả, cho anh vào đi, anh có thể giúp."

Giúp á?

Anh trai ơi! Anh giúp em thế nào?

Cô mới giật mình nhận ra, cơ thể này hình như là lần đầu tiên đến tháng.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì.

Tuổi thọ của người ở đây khoảng hai trăm tuổi, theo tỷ lệ thì cô hai mươi tuổi, cũng chỉ tương đương với mười ba mười bốn tuổi ở kiếp trước...

Hai mươi tuổi mới đến tháng, cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng mài

Căn cứ không coi người ra gì! Theo quy định ở đây, hai mươi tuổi phải tham gia phân phối đối tượng!

Thật sự không coi người ra người!

Nếu cô làm thủ lĩnh căn cứ, nhất định sẽ nâng tuổi kết hôn lên! Hai mươi lăm, không, ba mươi tuổi mới phân phối đối tượng! Sinh đẻ có kế hoạch!

Ờ... nghĩ xa quá rồi, bản thân cô chỉ là một con cá nhỏ, nhập gia tùy tục, nhập gia tùy tục...

Lẩm bẩm vài câu, cô thay quần áo rồi vội vàng đi ra.

Đối diện với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả phì cười.

"Em còn cười nữa!" Thấy anh sắp nổi giận, Thẩm Quả Quả vội bảo anh đi rót cho cô một cốc nước nóng, nhân lúc anh xuống lầu, cô thay hết chăn trên giường.

Hoắc Đào lo lắng nhìn cô,"Thật sự không cần đến bệnh viện sao?"

"Không cần, nếu lần nào cũng đến bệnh viện thì thành cái gì chứ?"

"Mỗi lần gì???"

Hoắc Đào đứng phắt dậy, mặt tái mét.

"Anh ngồi xuống!"

Đây là lần thứ hai Thẩm Quả Quả làm giáo viên cho Hoắc Đào.

Cô từng nghĩ, mình sẽ trở thành một cao thủ trông trọt, dạy học cho những sinh viên đại học vê quê khởi nghiệp.

Ai ngờ, giờ cô lại trở thành giáo viên dạy sinh lý học ở thế giới phế tích.

Đợi cô giảng xong, Hoắc Đào run rẩy hỏi,'Mỗi người phụ nữ đều phải như vậy sao?"

Thẩm Quả Quả gật đầu,'Kết quả của quá trình tiến hóa sinh học, hiện tại mỗi người phụ nữ đều phải như vậy."

Hoắc Đào ngồi xuống, nắm chặt tay Thẩm Quả Quả, nghiêm túc nói,'Mặc dù mỗi người phụ nữ đều phải như vậy, nhưng họ không liên quan đến anh, anh chỉ đau lòng em, anh sẽ đối xử tốt với em."

"Ờ... anh đối xử với em rất tốt."

"Không, vẫn chưa đủ..."

Không ngờ đến tháng lại khiến người có cảm xúc dao động lớn nhất lại là Hoắc Đào.

Thẩm Quả Quả ngáp một cái,'Đi ngủ thôi, em mệt chết mất."

"Được."

Cả đêm, Hoắc Đào đều rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy đắp chăn mỏng cho Thẩm Quả Quả.
Bình Luận (0)
Comment