Chương 372:
Chương 372:Chương 372:
Thẩm Quả Quả cười lắc đầu, đưa đầu ngón tay ra, lau đi giọt nước trên cơ bắp của Hoắc Đào.
"Bảo vệ người nhà, vất vả gì chứ."
Hoắc Đào nhe răng cười, xòe lòng bàn tay ra: "Nhìn này, anh gặp được ở chợ đen, mang về tặng em, em đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp."
Trong lòng bàn tay rộng lớn, nằm hai chiếc khuyên tai màu trắng ngà.
"Là ngọc trai sao?”
Thẩm Quả Quả cầm lên, dưới ánh đèn, viên ngọc trai to bằng đầu ngón tay cái, tỏa sáng lấp lánh ánh sáng đặc trưng của ngọc trai.
Phong Thổ Thành không có biển, không cần nói cũng biết, thứ này hẳn là sản phẩm của thời đại cũ.
Cô có bấm lỗ tai, trước kia có một đôi khuyên tai sắt nhỏ, rất nhiều phụ nữ ở đây đều đeo loại này.
Cô thấy hơi xấu, tháo ra sau đó không đeo nữa.
"Đến đây, anh đeo cho em."
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu, đưa vành tai tròn trịa nhỏ nhắn ra.
"Ừm/ Hoắc Đào chưa từng làm chuyện như thế này.
Bàn tay to nhẹ nhàng véo tai Thẩm Quả Quả, sợ làm cô đau, một tay cầm khuyên tai nhỏ.
Dưới ánh đèn, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào được bao bọc trong một luồng dịu dàng.
WALL-E đang rửa sân, lại thấy pin trong ngực nóng hổi.
Hoắc Đào vụng về vô cùng đeo khuyên tai cho vợ.
Sau khi đeo xong cả hai bên, trán đã đổ mồ hôi. "Ha ha, đồ ngốc."
Thẩm Quả Quả vòng tay qua cổ Hoắc Đào, chủ động liếm nhẹ vào yết hầu của anh chàng đẹp trai, thuận thế hôn lên.
Cộng cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô nhận được đồ trang sức do con trai tặng, lại còn là người mình thích tặng.
Cảm xúc đã kìm nén suốt cả đêm, vô cùng cần một lồng ngực đủ rộng, cơ bắp săn chắc, mồ hôi tuôn rơi...
Vận động khiến con người ta vui vẻ.
Mồ hôi chính là thuốc an thần tốt nhất.
Thẩm Quả Quả bay lượn rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tất cả các cửa sổ đều mở, gió ấm nhẹ thổi qua.
Mặc dù không nhìn thấy mặt trời, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng, hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Nằm trên lan can tâng hai, mái tóc dài ngang eo bay theo gió, đôi khuyên tai ngọc trai trên tai khiến cả người cô càng thêm dịu dàng.
Trong sân nhỏ không còn bất kỳ vết máu nào.
Mọi chuyện xảy ra tối qua, giống như một giấc mơ không có thật.
WALL-E cầm cái xẻng lớn đứng giữa sân, hai cậu nhóc đầu trọc nằm bên cạnh cái nồi lớn, thì thầm to nhỏ điều gì đó.
Như có linh tính, cả hai cùng ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Thẩm Quả Quả.
"Chào bà chủ!"
"Chị Thẩm!"
Là Vương Ý và Chu Tiểu Áp.
Thẩm Quả Quả đi xuống lầu, Chu Tiểu Áp lập tức ném cái xẻng trong tay xuống, chỉnh lại quần áo trên người. "Cộp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Thẩm Quả Quả, nghiêm túc nói: "Chị Thẩm, cha nói, là chị và anh cả Hoắc đã cứu em."
"Nếu không phải nhờ hai người, em đã bị đưa lén ra khỏi Phong Thổ Thành, bán đến nơi không biết tên, không bao giờ có thể quay về nữa."
"Hu hưu...
Thế giới phế tích cũng có kẻ buôn người sao.
Chu Tiểu Áp vừa nói vừa khóc hu hu.
WALL-E luống cuống tay chân, đôi mắt đỏ hoe chớp liên hồi.
Vương Ý thì ngây người nhìn Chu Tiểu Áp: "Ai da... ruột già chiên của cậu cháy rồi... đừng khóc nữa."
Thẩm Quả Quả phì cười: "Đứng lên đi, được rồi, chị biết rồi."
Chu Tiểu Áp đứng dậy tại chỗ, lau nước mắt: "Cha nói, hai ngày này sẽ rất bận, thời điểm quan trọng không được phép mất tập trung, nếu không thì mọi người sẽ uổng công."
"Đợi ông ấy làm xong việc, sẽ về cảm ơn chị."
Thẩm Quả Quả xoa đầu cậu: "Chúng ta là bạn tốt, không cần để ý những chuyện này, mau đi làm đồ ăn đi."
"Được!"
Không thấy bóng dáng Hoắc Đào đâu, cô mở vòng tay ra, thấy tin nhắn của Hoắc Đào.
"Vợ, anh đi xử lý rác."
Thẩm Quả Quả biết, là rác của ngày hôm qua, ngón tay nhanh chóng trả lời một tin nhắn: "Máy xay thịt để ở chỗ anh hai, anh bảo anh ấy đừng dùng, em sẽ làm cho anh ấy cái mới."
"Ừ, anh biết rồi."