Chương 377:
Chương 377:Chương 377:
Đợi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ởđi rồi, thủy đại nhân lập tức cất mấy hộp vào ngăn kéo.
Vừa cất vừa đuổi người: "Được rồi, lần này đại nhân thăng chức cho các vị, là để các vị chia sẻ nỗi lo cho đại nhân, chứ không phải để..."
"Này, thủy đại nhân, lời này sai rồi, chúng ta đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng mài"
"Chậc, đi đi đi, ai là người một nhà với các người."
Mấy người trong văn phòng đều là người của thành chủ Tề, dạo gần đây có thể nói là ngẩng cao đầu.
Chu Quảng Bình liên tục lục soát nội thành, mặc dù không bắt được gì, nhưng khiến cho những người trong nội thành nhân tâm hoang mang.
Vì vậy, cuộc sống của thành chủ Tề dễ chịu hơn rất nhiều. ...
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đi thẳng đến cổng thành phía Nam.
Cổng thành phía Bắc mới là nơi chuẩn bị khởi công, nhưng không liên quan đến Thẩm Quả Quả, bây giờ cô chỉ muốn trải nghiệm chức năng mới của vòng tay.
Mặc đồ bảo hộ, cùng Hoắc Đào quẹt vòng tay, lên cổng thành.
Sau trận mưa lớn, không khí ở hoang nguyên trông trong lành hơn hẳn.
Người cũng bắt đầu đông đúc, Thẩm Quả Quả thấy một đội đang khiêng một con thú ô kim to như con trâu, khệ nệ đi về phía trong thành.
Thân hình khổng lồ của con thú khiến thiết bị xử lý bức xạ hạt nhân cũng rung chuyển mấy lần.
Nghe nói, từ khi phương pháp giết mổ thú ô kim của cô được truyền ra, các đầu bếp lớn nhỏ đều học được ít nhiều.
Thẩm Quả Quả không quan tâm đến điều đó, cô biết giết lợn, không có nghĩa là cô thích giết lợn.
Hoắc Đào ôm vai cô: "Hôm nay em muốn ra khỏi thành không?”
Thẩm Quả Quả đè nén tâm trạng phấn khích: "Không, hoang nguyên nguy hiểm, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa em chỉ muốn xem xung quanh trước thôi."
Khi đắc ý, nhất định càng không được chủ quan.
Cô không vội.
Cứ từ từ.
Cùng lúc đó, Chu Quảng Bình dẫn theo người máy đi ra khỏi nhà họ Hầu ở nội thành.
Trưởng lão họ Hầu, đúng như tên gọi, trông hơi giống con khỉ, hai bên lông mày rất dài.
Cháu trai của ông ta là Hầu Thạch, tuổi tác xấp xỉ Hoắc Đào, nhổ nước bọt về phía sau lưng Chu Quảng Bình.
"Ông nội, cứ để tên tiểu nhân đó vênh váo mãi sao? Ông xem hắn kìa!"
"Lúc Mã Vũ Lược còn ở đây, đến nhà chúng ta cũng phải báo trước, bây giờ hắn cứ thế mà đến, muốn lục soát thì lục soát, quá đáng quái"
Trưởng lão họ Hầu cong ngón tay, vuốt hai bên lông mày dài của mình, khẽ hừ một tiếng.
"Chu Quảng Bình này là một con dao tốt."
"Hắn có thể vênh váo như vậy là nhờ Tê Đông Phương."
Hầu Thạch không hiểu: "Nhưng ông nội, trước đây Tề Đông Phương cũng không như vậy mài”
Trưởng lão họ Hầu lắc đầu: "Giờ khác rồi, trước đây trong thành có năm chiến sĩ cấp cao, trừ hai người không có ở căn cứ, thì ông cố của con và Mã Vũ Lược là một phe.”
"Bây giờ trong thành có năm chiến sĩ cấp cao, Hoắc Đào kia và Tê Đông Phương là một phe, còn ông cố của con thì tuổi đã cao..."
Hầu Thạch nhếch mép: "Ông nội, chúng ta cũng đi làm quen với Hoắc Đào, loại nhà quê đó, chưa từng thấy gì, chẳng phải chỉ cần ngoắc tay là được sao."
"Cứ giao cho con, con sẽ lo liệu."
Hầu Thạch ra khỏi nội thành, vắt óc suy nghĩ cách để gần gũi hơn với Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào.
Thấy có người kéo một con thú ô kim, liền nảy ra một kế.
Anh ta tiến lên chặn đội đó lại: "Con thú ô kim này của các anh, bán nguyên con bao nhiêu sao hả?"
Người đó nhìn đồng đội, thăm dò nói: "Anh muốn mua à? Ba vạn sao tệ, giá trọn gói."
"Đừng có lừa đảo, trước giờ vẫn là hai vạn sao tệ mà!" Hầu Thạch không ngốc.
"Nhưng đó là trước đây, sau trận siêu mắt bão, rất khó để săn được thú ô kim."
"Hai vạn năm ngàn sao, bán không? Bán cho tôi thì các anh khỏi phải đi bán lẻ!"
Lời nói của Hầu Thạch khiến mấy người kia động lòng, một giao dịch cứ thế mà hoàn thành.