Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386:

Chương 386: Chương 386:Chương 386:

Nếu không phải cô quen thuộc với thứ này, thì đã bỏ lỡ mất rồi.

"Đến đây, đào cả cây con này, cả rễ lẫn đất mang về!"

Dù không hiểu, nhưng Hác Đào và Mã Văn Tài vẫn bắt đầu đào đất theo lời cô.

Thẩm Quả Quả vui mừng đến nỗi không biết nói gì cho phải.

Lý trí bảo cô phải bình tĩnh, không được cười, nhưng cô không có lý trí!

Nhìn hai người hì hục đào đất, Thẩm Quả Quả hít một hơi thật sâu, quay người đi, che miệng cười.

Dưa hấu ưt!!!

Theo mức độ biến dị này, nếu dưa hấu này lớn lên, thì sẽ lớn đến mức nào?

Bằng cái gối ư?

Không dám ngHĩ.

Thẩm Quả Quả

Có Hác Đào và Mã Văn Tài, việc này làm rất nhanh.

"Quả Quả, đào nữa là không mang về hết được đâu, lần sau chúng ta lại đến đào tiếp nhé."

Hác Đào ngắt lời cô.

Hả?

Thẩm Quả Quả quay đầu nhìn xuống đất, năm cây hành tây to như cây, hai đống cây đậu cao bằng cô, một cây con dưa hấu không lớn lắm.

"Đúng rồi, không thể đào thêm nữa, đường về dài đến mười cây sốt"

"Đợi em một chút, để em xem thử ở đây còn gì nữa không, lần sau đến sẽ biết đường."

Khu vực Hồng Kiều không lớn, Mã Văn Tài ở lại trông đồ. Hác Đào bảo vệ Thẩm Quả Quả, xem xét khắp nơi ở Hồng Kiều.

Thẩm Quả Quả cách lớp quần áo bảo hộ, sờ đất đỏ trên mặt đất.

Bình thường, đất đỏ là do chứa nhiều nguyên tố sắt, nhưng có thể hiểu được, ông chủ Lưu đã nói, sự phát triển của Phong Thổ Thành đều dựa vào quặng sắt ở khu vực này.

Bản thân đất đỏ có tính axit, rất thích hợp để trồng trà, mía, đậu, lúa.

Hơn nữa, nơi này lại gần bờ sông.

Sông ngòi là thứ, nhìn trên mặt đất không có nước, nhưng dưới lòng đất có thể vẫn còn.

Vì vậy, nơi này đã trở thành ốc đảo duy nhất gần đó.

Khoan đãi

Thẩm Quả Quả đột nhiên sững sờ, cô quay đầu nhìn Hác Đào,'Gần đây chỉ có Hồng Kiều có thực vật thôi sao?"

Hác Đào gật đầu,'Chắc là vậy."

"Em hỏi anh, dị thú ở đây thường ăn gì?"

"Ăn dị thú nhỏ hơn mình, ăn người, còn ăn cả thực vật..."

Hoắc Đào cũng chợt nhận ra điều gì đó. Nếu trong phạm vi bao nhiêu km, đây là ốc đảo duy nhất, thì ít nhiều cũng sẽ có dị thú đến kiếm ăn.

Hai người lập tức quay về, gọi Mã Văn Tài "Anh Mã, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

"Hả?"

Mã Văn Tài vẫn còn ngẩn người, nghe lý do khiến Thẩm Quả Quả muốn đi gấp gáp như vậy thì ông ta hơi bối rối "Nhưng từ lâu rồi, ở đây rất ít khi thấy dị thú."

Thẩm Quả Quả nhanh chóng tháo sợi dây thừng thô trên ống thép của ông ta ra, dùng dao chặt xương để cắt đứt. Một đoạn cho Hoắc Đào, dùng để buộc năm cây hành lá lại, một đoạn cô dùng buộc tất cả các que đậu lại. "Có khả năng là vì đây là ốc đảo duy nhất, lại gần nguồn nước, miễn là con người không phá hoại nơi này, thì dị thú cũng không ngốc, sẽ không xuất hiện ở đây để đánh nhau với con người."

Loại chuyện này, phải cảm ơn Thẩm Quả Quả hồi nhỏ đã xem không ít chương trình “Con người và thiên nhiên."

"Lại đến mùa giao phối rồi..." Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu cô... Ba người vội vã rời khỏi đây. Bước ra khỏi phạm vi cây cầu đỏ, Thẩm Quả Quả mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Đào an ủi cô: "Không sao đâu, nếu thật sự có dị thú đến, anh cũng có thể phát hiện ra, anh là chiến sĩ cao cấp..."

"Hả?"

Lời anh chưa dứt, cả người anh khựng lại, mắt hơi cụp xuống, nghiêng tai bắt đầu nghe ngóng âm thanh từ xa.

Mã Văn Tài lập tức nằm sấp xuống đất, áp tai xuống mặt đất.

“Năm người, hai con dị thú!"

"Mau chạy!"

Mã Văn Tài cầm lấy ống thép, một đầu khiêu khởi cây đậu que đặt lên vai, chạy về phía cầu đỏ.

Hoắc Đào một tay vác năm cây hành lá, một tay túm lấy Thẩm Quả Quả kẹp vào nách.

Thẩm Quả Quả còn chưa kịp phản ứng, cô ôm chặt cây dưa hấu trong lòng, theo Hoắc Đào chạy loạng choạng.
Bình Luận (0)
Comment