Chương 409:
Chương 409:Chương 409:
Thẩm Nhị Hoa theo sát phía sau.
Thẩm Quả Quả nhìn Thẩm Nhị Hoa/Anh hai, cuộc chiến ở Hoang Nguyên là gì? Khi nào bắt đầu?"
Cái gì?
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Thẩm Nhị Hoa gãi đầu.
Nhưng em gái thân yêu muốn hỏi, đương nhiên anh ta biết gì nói nấy.
"Cuộc chiến ở Hoang Nguyên mở ra không định kỳ, mỗi lần đều là để tranh giành bảo vật gì đó, lần trước hình như là mười lăm năm trước."
"Các căn cứ tham gia sẽ cử chiến đội đến địa điểm chỉ định để săn dị thú, căn cứ chiến thắng sẽ được chọn bảo vật trước."
"Trước đây Phong Thổ Thành thậm chí còn không vào được vòng tuyển chọn đầu tiên, nên nhiều người không biết tin tức này."
Điều này cũng giải thích tại sao Hoắc Đào cũng không biết chuyện cuộc chiến ở Hoang Nguyên.
Ồ, hóa ra là vậy!
Thẩm Quả Quả hiểu ngay.
Bảo vật gì chứ, chẳng qua là tranh giành tài nguyên mới thôi.
Tài nguyên mới xuất hiện, căn cứ nào cũng không dám chiếm làm của riêng, sợ trở thành bia ngắm của các căn cứ khác, nên mới nghĩ ra cách cạnh tranh này.
Căn cứ thua cuộc, thua tâm phục khẩu phục, sẽ không nghĩ đến chuyện gây chuyện.
"Vậy đất sạch là gì?" Thẩm Quả Quả lại hỏi.
Mọi người cùng lắc đầu.
"Nhưng chắc là rất quý giá, nếu không thì tên khốn đó cũng không truy sát chúng ta suốt dọc đường." Nói đến chuyện bị truy sát, Hồ Đậu Đậu vẫn rất tức giận.
"Được rồi, không sao đâu, không liên quan nhiều đến chúng ta," Thẩm Quả Quả lúc này mới yên tâm.
"Anh hai chị hai, đừng nói chuyện cuộc chiến ở Hoang Nguyên cho người khác biết, tránh rắc rối không đáng có."
"Ừ, em yên tâm."
"À, đúng rồi, cuộc chiến ở Hoang Nguyên khi nào bắt đầu vậy?" Trước khi đi, Thẩm Quả Quả lại hỏi một câu.
Thẩm Nhị Hoa nhìn lên trời, xòe ngón tay bắt đầu đếm.
Hồ Đậu Đậu liếc anh ta một cái,"Tính ra thì còn khoảng ba mươi ngày nữa."
Thẩm Quả Quả gật đầu.
Không liên quan gì đến cô, cứ mặc kệ đi.
Về nhà là làm ngay một mô hình hộp cơm mới, lần này là kiểu hộp cơm bằng nhôm tiêu chuẩn.
Nghĩ một lúc, lại tự nặn một cái thìa sắt tròn trịa.
Kiểu dáng đơn giản, hình dáng dễ thương, coi như bù đắp cho sự tiếc nuối vì không có nắp thủy tỉnh.
"Ông xã, gọi ông chủ tiệm kim khí đến đây, chúng ta đặt hàng."
Thẩm Quả Quả giao việc cho Hoắc Đào, rồi lên lầu tập giãn cơ, cảm giác đau nhức ở cánh tay đã không còn rõ ràng như vậy.
Động tác chuyên nghiệp, tư thế chuẩn.
Hoắc Đào lên lầu vào phòng, liền nhìn thấy tư thế kỳ lạ của Thẩm Quả Quả.
"Cánh tay em còn đau không?”
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Em đừng tập nữa, để anh xoa bóp cho." Hoắc Đào cởi áo, rửa sạch tay, bàn tay to ấm áp phủ lên vai Thẩm Quả Quả.
Bắt đầu xoa bóp cho cô.
"Ở đây này? Có đau không?"
"Ừ, đau."
"Ở đây này?"
"Ừ... đau..."
"Lực như vậy được không?”
"Được."
"Không phải, khoan đã, anh làm gì vậy?" Giọng Thẩm Quả Quả đột nhiên cao vút,'Không phải đã nói là phải được em đồng ý sao?"
"Vừa nãy anh hỏi em rồi, em nói được mà."
"Em không cóiI"
Aaa...
Đèn ở tầng hai tắt ngúm.
WALL-E trong sân lặng lẽ sắp xếp thịt ủ đen, ngẩng đầu nhìn lên tâng hai.
Xong nó lặng lẽ đi qua cửa giữa, rồi rời đi từ cửa chính.
Sân im ắng, chỉ có ngọn đèn lớn nhất ở trung tâm căn cứ, thỉnh thoảng có ánh sáng lướt qua một góc sân.
Nửa đêm Thẩm Quả Quả tỉnh dậy, mò mẫm đi vệ sinh, câm cốc nước định uống.
Uống không còn giọt nào.
Ngày thường Hoắc Đào đều để một cốc nước ở tầng hai, hôm nay hai người ngủ sớm, Hoắc Đào không chuẩn bị nước.
Cô đi dép lê xuống lầu, đến phòng khách lấy nước.
Uống một cốc nước vào bụng, cuối cùng cũng thoải mái. Cầm cốc nước quay lên lầu, đi được nửa cầu thang, cô khựng người lại, đột ngột quay người nhìn vào sân.
Ánh mắt lướt qua từng ngóc ngách trong sân.
Không sai, không thấy bóng dáng WALL-E đâu.
Quay lại phòng khách, bật đèn, kiểm tra từng ngóc ngách, vẫn không thấy WALL-E.
Thằng nhóc thối!
Bỏ nhà đi bụi rồi à?