Chương 430:
Chương 430:Chương 430:
Thẩm Quả Quả nghiêng người về phía trước, đôi mắt to sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy hy vọng.
"Thưa đại nhân, tôi muốn xây một trang trại."
"Ngài cũng thấy đấy, cửa hàng đồ ăn ngon Quả Quả làm ăn rất tốt, nhưng kiếm đi kiếm lại, cũng chỉ kiếm tiền từ người Phong Thổ Thành mình."
"Tại sao chúng ta không kiếm tiền từ các căn cứ khác nhỉ?"
"Có trang trại này, tôi có thể làm ra những nguyên liệu khác biệt, dễ quảng bá hơn thịt dị thú, giá cả cũng dễ chịu hơn, mở rộng thị trường ở các căn cứ khác, dễ như trở bàn tay."
Cái này...
Tê Đông Phương choáng váng, cướp tiên sao của các căn cứ khác, đương nhiên đây là chuyện tốt.
"Nhưng mà, trang trại của cô và thu nhập của chính quyền có liên quan gì đến nhau?”
"Thưa đại nhân, trang trại chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
"Ngài có thể thấy được tiền thuế từ cửa hàng đồ ăn Quả Quả và cửa hàng xà phòng chứ, trang trại chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiên hơn cả chúng."
"Hơn nữa còn kiếm được gấp mười, gấp trăm lần, năng lực tài chính của Phong Thổ Thành có hạn, và chúng ta không thể bắt cá cạn ao, nhưng kiếm tiền từ các căn cứ khác, chắc hẳn đại nhân sẽ không ngại chứ."
Lúc này, khả năng vẽ bánh của Thẩm Quả Quả đã đạt đến đỉnh cao.
Thậm chí còn tìm lại được cảm giác khi thương lượng giá cả với người mua kiếp trước.
Cô nghĩ rất rõ ràng, nếu cô nhất quyết mua thiết bị, chắc chắn có thể tìm được kênh để mua. Nhưng trang trại lại nằm ngay rìa Phong Thổ Thành, Tê Đông Phương có lẽ sẽ phải nghi ngờ đến mất ngủ mỗi ngày.
Qua câu chuyện của ông ta và phu nhân La Sơn Đại, cô biết rằng người này khá ích kỷ và bạc tình trong chuyện tình cảm.
Cô thực sự không có ý định tạo phản, tại sao phải tự chuốc lấy phiền phức.
Chi bằng giải quyết rõ ràng một lần cho xong.
Nói đến thuế, Tê Đông Phương thực sự động lòng, còn kiếm được nhiều hơn cả thuế, hơn nữa còn kiếm được tiền sao của các căn cứ khác, lương tâm của ông ta mới không đau.
Khu khụ!
Tiếng ho của Ô Vi bên cạnh nhắc nhở, Tề Đông Phương đè nén tâm tư của mình, nhàn nhạt nói: "Đầu bếp Quả Quả, nói nghe thử xem."
Được!
Mỗi lần nghe thấy câu này, Thẩm Quả Quả đều biết rằng cuộc đàm phán của cô đã thắng.
"Chính quyền chỉ thu hai mươi phần trăm thuế, đúng không?"
"Hơn nữa trang trại của tôi được xây dựng ở bên ngoài thành, chính quyền có thể thu được khoản thuế này hay không còn chưa biết, tất nhiên, tôi chắc chắn sẽ nộp thuế."
Cô chỉ nói lý lẽ, chứ không phải đe dọa.
"Nếu chính quyền đồng ý góp vốn vào trang trại bằng thiết bị phát điện, thiết bị lọc nước, thiết bị xử lý phóng xạ hạt nhân, tôi có thể làm chủ, trang trại sẽ cho chính quyền hai mươi lăm phần trăm cổ phần."
"Điều này nhiều hơn thu thuế đến năm phần trăm."
Năm phần trăm nhiều là bao nhiêu?
Tê Đông Phương cũng không giỏi toán, liếc nhìn Ô Vi, Ô Vi phát huy sở trường toán học, tính nhẩm một cách đơn giản.
Dưới gầm bàn, ông ta giơ ngón tay ra, ra hiệu là bốn.
Ý là khoảng bốn năm sẽ thu hồi được vốn.
Tề Đông Phương hơi gật đầu, bốn năm, như vậy thì quá hời.
Ông ta trầm ngâm vài giây sau đó nói: "Ba mươi phần trăm."
"Chính quyền góp vốn, đổi lấy ba mươi phần tram cổ phần", Tê Đông Phương lại lặp lại một lần nữa.
Trời ạI
Đại nhân! Ngài không muốn sống nữa sao! Sao ngài dám!
Ô Vi trợn tròn mắt.
Tê Đông Phương cũng đang đánh trống trong lòng, trong đầu nhanh chóng lật lại, suy nghĩ xem nếu bị từ chối thì sẽ tiếp tục đàm phán như thế nào.
"Được, thỏa thuận."
Thẩm Quả Quả lại vui vẻ đồng ý.
Lần này đến lượt Tê Đông Phương và Ô Vi ngây người.
Hoắc Đào thì không sao, mọi chuyện đều do Quả Quả quyết định, nhiệm vụ của anh là bảo vệ an toàn cho Quả Quả.
"Nhưng mà, tôi hy vọng thành chủ đại nhân có thể đáp ứng cho tôi thêm một điều kiện nhỏ', Thẩm Quả Quả tiếp tục đưa ra yêu cầu.