Chương 439:
Chương 439:Chương 439:
Trang trại đặt tên là gì anh?
Thẩm Quả Quả hỏi Hoắc Đào.
Hoắc Đào vẻ mặt ngơ ngác: "Không phải là trang trại Quả Quả sao?"
"Ủa, mọi người nói lúc nào vậy, sao em không nhớ nhỉ?" Chẳng lẽ hôm qua cô uống say rồi?
Cô không tin, lần lượt nhắn tin hỏi bạn bè, trang trại đặt tên là gì.
Đều nhận được câu trả lời thống nhất: trang trại Quả Quả.
Khiến cô nghi ngờ bản thân, không biết có phải hôm qua não bị chết cục bộ không.
Hiếm khi thấy vợ mình ngốc nghếch như vậy, Hoắc Đào thực sự thấy đáng yêu.
Anh xoa đầu cô: "Đừng nghi ngờ bản thân, em không nhớ nhầm đâu, đây là cái tên mà mọi người mặc định."
"Xí
Thẩm Quả Quả đấm một cái vào cánh tay rắn chắc của anh.
"Ồ, Quả Quả, Tiểu Đào, hai người sao lại ở đây?" Chu Quảng Bình từ trên lầu xuống, vừa khéo gặp hai người.
"Anh Chu, chúng tôi đến mở tài khoản cho trang trại."
Chu Quảng Bình đi được mấy bước thì dừng lại, hạ giọng hỏi: "Quả Quả, cô có cho anh Lưu ăn loại thực phẩm đặc biệt nào không?"
"Sao vậy?"
"Haha, không sao, tôi đoán anh Lưu sắp có tin tốt lành rồi."
Chu Quảng Bình dẫn theo robot đi, để lại hai người chẳng hiểu gì.
Tất nhiên ông ta không lén xem đoạn băng giám sát đó, nhưng với tư cách là đội trưởng an ninh, chỉ cần liếc mắt là có thể phán đoán ra mọi thứ từ những thông tin rời rạc.
Ông chủ Lưu, chắc chắn có tâm sự.
Thẩm Quả Quả bỗng nhiên nghĩ đến cái ngầu pín đó.
"Hiệu quả nhanh vậy sao?" Cô lẩm bẩm một câu.
"Cái gì?"
"Không có gì."
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào lên lầu, tìm văn phòng mở tài khoản cho thương gia.
Nhưng robot mở tài khoản cho thương gia, trước tiên phải có địa chỉ, địa chỉ của Thẩm Quả Quả vẫn ở ngoại thành, robot nóng cả não mà vẫn không tìm ra quy định tương ứng.
Sau đó, hai người vẫn đến phủ thành chủ tìm Tề Đông Phương.
Tề Đông Phương càng nghĩ đến toàn bộ sự việc, càng thấy lỗ vốn, lại không nỡ từ bỏ lợi ích thu được từ trang trại, nhất thời không muốn gặp hai người.
Để Ô Vi ra mặt, điều chỉnh quyền hạn, mới có thể mở tài khoản cho Thẩm Quả Quả.
Lúc đi, Thẩm Quả Quả còn hỏi Ô Vi: "Thành chủ đại nhân không sao chứ?"
"Đại nhân vẫn khỏe, chỉ là công vụ bận rộn."
"Ồ, vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ bảo người mang ít đồ ăn qua, hai người bồi bổ cho tốt."
Nói xong thì bỏ đi.
Tề Đông Phương thực sự là, càng tức hơn.
Đọc thầm mấy lần, coi như lấy lại được tiền sao tệ, coi như thằng nhóc kia góp vốn, coi như Thẩm Quả Quả chỉ muốn trồng trọt, coi như là nể mặt chiến sĩ cấp cao.
Tâm trạng ông ta mới bình phục đôi chút.
"Đi thôi, đến cổng thành xem nào, hôm nay không phải là dựng cái tiêu bản Ô Khuyển đó sao,' coi như giải khuây vậy.
Thật khéo, lúc ra cổng thành Tề Đông Phương lại gặp đứa con trai út không khiến người ta yên tâm đang hóng hớt ở đó...
Quay về trung tâm chỉ huy, mở tài khoản xong, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào lại mua một cái máy đo đạc, một lần nữa ra khỏi thành.
Cô phải đến thực địa đo đạc dữ liệu một lần, tiện cho việc vẽ bản vẽ.
Cổng thành phía nam hôm nay rất náo nhiệt.
Rất nhiều người và robot vây quanh ở đó, xương dị thú trắng toát thỉnh thoảng lại thò ra một đoạn từ trong đám đông.
"Đây là đang làm gì vậy?”
Thẩm Quả Quả ngó đầu ra xem.
Người bên cạnh kích động đáp: "Đầu bếp Quả Quả! Họ đang lắp xương thú Ô Khuyển."
"Chỉ là loay hoay mãi mà vẫn chưa lắp được cái chân."
"Tránh ra nào! Đầu bếp Quả Quả đến rồi!"
Người đó nhiệt tình hét toáng lên.
Những người phía trước lập tức nhường ra một lối đi.
Ờ...
Thẩm Quả Quả muốn quay người bỏ chạy, nhưng có nhiều người nhìn như vậy, đành phải nắm tay Hoắc Đào đi vào.
Ô Vi trên tường thành nhìn thấy hai người, đôi mày nhíu chặt ban đầu giãn ra.
"Đại nhân, có Thẩm Quả Quả ở đây, con Ô Khuyển này chắc chắn có thể dựng lên."
"Hừ, cậu đúng là tin tưởng cô ta quá nhỉ?" Tê Đông Phương khẽ hừ một tiếng.