Chương 447:
Chương 447:Chương 447:
Vượt qua lòng sông, đi qua cầu đỏ, lúc này đại quân đã bị bỏ xa phía sau.
Những người miễn cưỡng có thể theo kịp bước chân của Hoắc Đào đều là lực lượng nòng cốt và chiến sĩ trung cấp của các căn cứ.
Những người không quen biết hai người đều rất tò mò, đây là chiến sĩ từ đâu chui ra? Còn cõng một người trên lưng là sao?
Điểm tập hợp là một đống đổ nát của thành phố.
Giữa những bức tường đổ nát, Chu Quảng Bình dẫn theo bốn robot chiến đấu, đứng trên một tòa nhà bị gãy ngang, đổ xuống đất.
Trải qua thời gian xói mòn, không còn nhận ra đây là tòa nhà gì nữa.
"Anh Hoắc, Quả Quả, hai người đến rồi!"
"Hai người xem đi."
Chu Quảng Bình đưa tới một ống nhòm sắt đơn, đồng thời nói sơ qua tình hình hiện tại.
"Nơi này cách Vũ Di Pha còn hai km, đã rất gần rồi, không thể tiến lên nữa."
"Là căn cứ Lương Thủy Thành, không biết là phát điên gì, hẳn là dùng thuốc nổ phá hủy, làm nổ tung Vũ Di Pha."
"Thuốc nổ?"
Thẩm Quả Quả sửng sốt, cô tưởng thế giới này không có vũ khí nóng, không ngờ còn có thuốc nổ.
"Đúng vậy, Lương Thủy Thành nắm giữ một mỏ lưu huỳnh nhỏ, các căn cứ gần đây chỉ có họ sản xuất thuốc nổ, không phải họ thì còn ai?"
"Bây giờ Vũ Di Pha sắp sụp đổ rồi."
Chu Quảng Bình hận sắt không thành thép, Vũ Di Pha sụp đổ, những con dị thú cao cấp bên trong chắc chắn sẽ chạy loạn khắp nơi, sẽ khiến vùng hoang mạc gần đó trở nên nguy hiểm hơn.
Còn Thẩm Quả Quả quan tâm nhất đến chuyện Lương Thủy Thành có thuốc nổ.
Cô thăm dò hỏi: "Vậy anh Chu có biết súng lục không?"
"Súng? Súng năng lượng mặt trời?"
"Ờ... vậy anh có biết đại bác không?"
"Không biết, đó là cái gì? Súng sao?"
"AK thì sao? m24 thì sao?”
Chu Quảng Bình liên tục lắc đầu, Thẩm Quả Quả mới thở phào nhẹ nhõm.
Lực lượng vũ trang ở đây đều sử dụng súng năng lượng mặt trời, xem ra không có vũ khí nóng hay các loại thuốc súng.
Vậy thì tốt.
Hoắc Đào quan sát xong, đưa ống nhòm cho Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả giơ ống nhòm lên, thấy lạnh ngắt.
Nheo mắt nhìn về phía xa.
Xa xa là một chiến hào, ước chừng rộng ít nhất hơn ba mươi mét, còn sâu bao nhiêu thì không nhìn ra.
Vài luồng khói đen bốc lên từ trong hố.
Bên rìa chiến hào có một hàng người đứng, đều không mặc đồ bảo hộ, nhìn là biết chiến sĩ, đang ríu rít nói gì đó,
Còn có robot vũ trang, ước chừng ít nhất có mười tên.
"Chắc là người của chính quyền Lương Thủy Thành," Hoắc Đào cau mày: "Bọn họ định làm gì?”
Chu Quảng Bình lắc đầu: "Tài nguyên trên hoang mạc đều không có chủ, ai muốn thì đến lấy, đây là chính quyền Lương Thủy Thành ra tay, cũng không biết là vì cái gì."
"Hừ, còn vì cái gì nữa?" Thẩm Quả Quả trực tiếp nghĩ đến chuyện gì: "Chắc chắn là thấy Phong Thổ Thành có mẫu vật dị thú cao cấp, Lương Thủy Thành cũng muốn thôi."
Cái này...
Nếu là lý do này, thì Chu Quảng Bình hiểu rồi.
"Nhưng đây đều là phỏng đoán, anh Chu, bảo robot của anh chặn người của Phong Thổ Thành lại, đừng để lại gần."
"Muốn hóng hớt, phải có cái mạng đó."
Thẩm Quả Quả đã nghe thấy tiếng gầm của dị thú truyền đến mơ hồ.
Chu Quảng Bình lập tức ra lệnh, có hai robot lùi vê phía sau.
Lần lượt có người chạy tới, đội của Phong Thổ Thành đều khá nghe lời, không cho tiến lên thì ngoan ngoãn đứng sau đống đổ nát.
Những người của các căn cứ khác tỏ vẻ khinh thường, đặc biệt là đội của Lương Thủy Thành.
"Hừ, đúng là nhát gan như con gì ấy."
"Với mấy người như các người, còn săn dị thú cao cấp? Tôi thấy mấy cái xương thú kia là nhặt được thôi! Hahahahal"
"Đã nói rồi, có thuốc nổ, sợ gì!"
Đội của Phong Thổ Thành bị nói thẳng mặt cũng không chịu yếu thế, trực tiếp đáp trả.
"Thuốc nổ của mấy người mới có từ hôm qua à? Bao nhiêu năm nay sao không thấy mang về một con dị thú cao cấp nào vậy?"
"Đúng vậy, là không muốn sao? Hahahahal"