Chương 451:
Chương 451:Chương 451:
Thẩm Quả Quả nhẹ nhàng võ vai Hoắc Đào, hai người thử tiến lên một bước, con cá vảy đá đó liền lùi lại một bước.
Họ tiến một bước, cá vảy đá lùi một bước.
Bây giờ có thể xác nhận, con cá vảy đá này chính là để cho Thẩm Quả Quả họ đi theo.
Cái này...
"Nó có ý gì vậy? Quả Quả, đội trưởng Hoắc, chúng ta có nên rút lui không?"
Cao Nhị Phu đặc biệt căng thẳng, cả người vừa sợ vừa nghiến răng nghiến lợi run rẩy tiến lên một bước, bảo vệ Thẩm Quả Quả ở bên cạnh.
"Các anh đi theo phía sau, đừng đến quá gần."
Thẩm Quả Quả dặn dò xong, hai người liền đi theo cá vảy đá quay về.
Có thể thấy, con cá vảy đá này rất sốt ruột, bốn chân ngắn đạp như xe đạp, sắp đạp ra cả bóng mờ rồi.
Trở lại chỗ cũ, phát hiện con cá vảy đá nhỏ kia vẫn tròn vo nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Con cá vảy đá lớn sốt ruột đi vòng quanh, không ngừng dùng mũi húc vào con nhỏ.
Thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào, lập tức húc con nhỏ đến dưới chân Hoắc Đào.
"Đặt em xuống."
Thẩm Quả Quả đứng vững, dưới sự chú ý của hai con cá vảy đá lớn, lật ngửa con nhỏ trên mặt đất.
Vỏ lưng không cứng, bụng mềm mềm, hơi hóp lại.
Cầm trên tay giống như một quả bóng đá nhỏ.
Thật đáng iu. Rốt cuộc là nó biến dị như thế nào?
Cô áp bụng vào tai, cách lớp quần áo bảo hộ có thể nghe thấy tiếng tim đập rất yếu ớt.
Xì xì
Xì xì!
Cá vảy đá không ngừng dùng móng vuốt cào đất.
Hoắc Đào và Cao Nhị Phu cùng mấy người chăm chú nhìn tình hình, chỉ cần có gì không ổn, Hoắc Đào sẽ đưa Thẩm Quả Quả đi ngay.
Thẩm Quả Quả nhặt miếng ngưu hoàng nhỏ trên mặt đất: 'Đưa chất dinh dưỡng cho em.”
Sau đó cô tùy tiện nhặt một hòn đá, nghiền nát ngưu hoàng, đổ vào thuốc dinh dưỡng.
Dùng sức nạy miệng quả đất nhỏ, đổ hết thuốc dinh dưỡng vào.
Quả đất nhỏ vẫn không có phản ứng gì.
Hai con cá vảy đá lớn thấy vậy càng ngày càng hung dữ, Thẩm Quả Quả đứng dậy, trực tiếp nhảy lên lưng Hoắc Đào.
"Tôi cảnh cáo các cậu nhé, tôi đã hết sức rồi, đừng không biết điều."
"Chúng ta đi thôi."
Từ ngày cô đến đây, nguyên tắc đầu tiên của cô là sinh tôn, nguyên tắc thứ hai là ăn.
Những thứ khác đều là thuận tiện.
Quyết định quay lại cứu thứ nhỏ này, cũng là thấy có Hoắc Đào ở đây, đánh không lại còn có thể chạy.
Hoắc Đào không nói hai lời, đưa Thẩm Quả Quả và Cao Nhị Phu cùng mấy người rút lui.
Xì xì! Một tiếng kêu yếu ớt truyền đến tai mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy quả đất nhỏ trên mặt đất đang cố sức lăn.
Xem ra là sống rồi.
"Quả Quả đầu bếp đúng là người tốt." Cao Nhị Phu cảm thán.
-
"Các anh có nghe qua một câu nói không?" Thẩm Quả Quả hỏi.
"Câu gì?"
"Người tốt không sống lâu, người tàn ác thường sống thảnh thơi."
"Sẽ không đâu, cô và đội trưởng Hoắc cũng đã cứu mạng chúng tôi, đến lúc cần thiết, chúng tôi sẽ lấy mạng báo đáp," Cao Nhị Phu nói vô cùng nghiêm túc.
Mọi người cũng không quan tâm đến tình hình của cá vảy đá, dù sao thì người và vật khác nhau.
Sau khi hội hợp với đội quân lớn, chuẩn bị vòng xa đi qua rừng hành lá ở Hồng Kiều.
Vừa đến mép rừng, thì thấy một nhóm chiến sĩ toàn thân đầy máu, được một đôi rô-bốt hộ tống chạy như điên đến.
Phía sau họ là mấy con Ô Khuyển, quan trọng là còn có một con thú Ô Kim khổng lồ.
Lớn hơn tất cả những con thú Ô Kim mà Thẩm Quả Quả từng thấy.
Sợ không phải là tổ tông của lợn biến dị chứ.
"Nhanh vào rừng!" Chu Quảng Bình hét lớn.
Nhìn vẻ ngoài của những người Lương Thủy Thành kia thì biết, họ không phải đối thủ của mấy con dị thú, nếu không thì cũng chẳng đến nỗi thảm hại như vậy.
Vài người chạy chậm trực tiếp bị Ô Khuyển dùng sừng lớn đâm thủng, hoặc bị thú Ô Kim khổng lồ giẫãm bẹp. Cảnh tượng đó, máu me đến mức không thể máu me hơn.