Chương 475:
Chương 475:Chương 475:
Thậm chí còn dám mắng đầu bếp của chúng ta?
Phong khí của Lương Thủy Thành này sao lại tệ như vậy?
Thấy phản ứng của mọi người, ông chủ Trương vô cùng tự hào.
Thẩm Quả Quả lắc đầu, không cứu được rồi.
"Tôi thấy não ông mọc trĩ rồi, trí tuệ kém đến mức này."
"Lương Thủy Thành các ông có truyền thống đánh phụ nữ, nhưng Phong Thổ Thành chúng tôi thì không."
Ông chủ Trương lần đầu tiên bị một người con gái chỉ thẳng mũi mắng như vậy, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Chỉ có thể hếch cổ, chỉ vào mũi mình: "Thật to gan, cô nhìn kỹ xem, cô biết tôi là ai không?”
Thẩm Quả Quả không khách sáo, khoanh tay: "Ông à? Nhìn thoáng qua thì rất xấu, nhìn kỹ thì càng xấu hơn, cửa hàng xà phòng không chào đón loại người như ông."
"Hừ,' ông Trương sắp tức nổ tung rồi, ông ta ghét nhất là người khác nói mình xấu.
"Thật buồn cười, hôm nay tôi không dạy dỗ cô một chút..."
Còn chưa kịp nói hết lời, trước mắt tối sầm, bản thân ông ta đã bị úp mặt xuống đất, vai và cánh tay kêu răng rắc vài tiếng.
Đau đến mức ông ta hoa mắt chóng mặt.
Khi Thẩm Quả Quả cãi nhau, Hoắc Đào không bao giờ xen vào, nhưng chỉ cần có người có ý định tấn công Thẩm Quả Quả, thì đó chính là thời khắc anh ra tay.
"Dương Minh! Ông còn muốn làm ăn không vậy? Xi!"
"Tôi phải về nói với anh họ tôi, để các ông không sống nổi."
Ông Trương cố gắng đứng dậy. "Chú Dương, cắt đứt mọi giao dịch xà phòng với Lương Thủy Thành, còn lý do thì chú cứ nói thẳng." Thẩm Quả Quả thong thả bỏ vào túi vài cục xà phòng, khoác tay Hoắc Đào ung dung rời đi.
Những người bên ngoài hóng hớt lần lượt nhổ nước bọt vào ông Trương.
"Phỉ, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, còn muốn đánh đầu bếp của chúng tôi!"
"Những người Lương Thủy Thành này quả nhiên không có thứ gì tốt!"
Ông Trương tức đến không chịu được.
"Còn vương pháp không? Phong Thổ Thành còn luật pháp không?"
Tất nhiên là không.
Dương Minh đang định đuổi người đi thì nhận được tin nhắn của Thẩm Quả Quả.
"Theo dõi người đó, giao cho đội trưởng Chu, đừng để xảy ra chuyện trong thành phố."
"Được, con yên tâm."
Thẩm Quả Quả tắt vòng tay, hiện tại quan hệ giữa Phong Thổ Thành và Lương Thủy Thành rất căng thẳng, lúc này lại xuất hiện một kẻ ngốc nghếch, không biết trời cao đất rộng đến tận cửa nhà khiêu khích.
Cô không thể không nghĩ đến âm mưu.
Vừa rồi người này còn nói mình có quan hệ với đại đội trưởng Lương Thủy Thành, nếu như xảy ra chuyện ở Phong Thổ Thành, hậu quả có thể tưởng tượng được.
"Quả thật có vấn đề, bây giờ việc cấp bách nhất là giải quyết vấn đề nước ngầm/ Hoắc Đào kéo xe, vẫn đang suy nghĩ vê chuyện vừa rồi.
"Ừ, để anh Chu theo dõi hắn, nhìn hắn ra khỏi thành."
"Nếu như thật sự muốn gây chuyện, thì bắt người đó về, xem Lương Thủy Thành muốn làm gì."
Thẩm Quả Quả khá lạc quan, chuyện này cứ giao cho người lớn lo lắng đi. Mọi người đã lâu không thấy đôi vợ chồng trẻ này đến bãi rác vào sáng sớm.
Tò mò không biết họ đi làm gì.
Bây giờ mọi người đều biết bãi rác đã trở thành tài sản riêng của Thẩm Quả Quả.
Lúc đầu khi nghe tin này, mọi người còn rất căng thẳng, nếu không có chỗ đổ rác thì phải làm sao?
Sau đó thấy có vẻ không có gì thay đổi, mọi người mới dần dần yên tâm.
Sau khi hai người đi qua, mọi người không khỏi bắt đầu suy đoán.
"Lại đi nhặt rác à?”
"Nhặt rác gì chứ, đầu bếp Quả Quả và đội trưởng Hoắc đi làm gì thì mọi người còn không biết sao, nhặt rác là bất đắc dĩ."
"Bây giờ là đi đào kho báu."
"Cũng đúng, đi bãi rác đào kho báu an toàn hơn nhiều so với đi săn dị thú, tiếc là tôi nhận ra muộn quá."
Trong đám đông, Hầu Thạch gãi tai gãi má bối rối.
Anh ta đã khoác lác với tộc trưởng Hầu, nói nhất định sẽ giúp đỡ việc của trang trại Quả Quả, kết quả đến giờ vẫn chưa có chút tiến triển nào.