Chương 480:
Chương 480:Chương 480:
Ba tên thợ máy nhà họ Lam sau lưng ông ta không nhịn được cười khẩy.
Lam Điền Ngọc: "Quả Quả đại đầu bếp, cô làm đồ ăn ngon, không có nghĩa là sửa robot cũng giỏi."
"Phỉ! Họ Lam kia, ông đang nói xấu ai đấy?"
Hầu Thạch chạy từ sau đống rác ra, chống nạnh chỉ thẳng vào mũi Lam Điền Ngọc mà mắng.
Tiếp đó quay sang nhìn Thẩm Quả Quả: "Cô còn nhớ tôi không? Đừng nghe thằng cháu này nói bậy, cô cần gì thì cứ bảo tôi, ở Phong Thổ Thành này thì không có thứ gì mà nhà họ Hầu không mua được."
Thẩm Quả Quả chớp mắt nhìn anh ta mấy lần rồi gật đầu.
Ý là cô nhớ người này, hơi ngốc, hơi đần.
Lam Điền Ngọc tức nghẹn họng, nhà họ Hầu có một chiến sĩ cấp cao đã gần như giải nghệ, ông ta không sợ.
Nhưng tên Hầu Thạch này, cứ như thằng ngốc, nếu so đo với anh ta thì mất giá lắm.
Thẩm Quả Quả đau đầu.
Bãi rác này không còn robot canh gác, cứ như cái chợ rau, ai cũng có thể vào sao?
"Được rồi, các người đứng sang một bên hết đi, còn lắm mồm nữa thì cút!"
Bãi rác là địa bàn của cô.
Cô lấy từng linh kiện ra, phân loại rồi bỏ vào hộp sắt.
Sắp xếp theo mức độ từ đơn giản đến phức tạp, bắt đầu sửa chữa robot.
Đâu tiên là tháo rời các bộ phận còn lại trên người một con robot, lấy linh kiện khớp nối mới lắp vào, nối lại những sợi dây điện bị đứt.
Lần này có băng keo cách điện, sau khi quấn gọn gàng mấy vòng, cố định vào khung xương chính.
Lam Điền Ngọc khẽ hừ một tiếng.
Một tên thợ máy nhà họ Lam sau lưng ông ta nhỏ giọng nói: "Cách làm của cô ta rất không chuyên nghiệp, còn lãng phí nữa, chỉ cần nhét dây vào là được, không cần cố định, lãng phí vật liệu.
"Cô ta chắc chắn không xử lý được lớp vỏ ngoài này."
Thẩm Quả Quả mở máy dập, lấy vật liệu tại chỗ, mấy tấm sắt vụn vứt trong bãi rác, không đến năm phút đã biến thành vỏ ngoài của chân máy.
Thậm chí còn không có bản vẽ, cứ thế mà làm theo tỷ lệ 1:1.
ồ...
Tên nhà họ Lam kia bịt miệng không dám nói thêm lời nào nữa.
Tiếp theo là tháo rời từng tấm sắt trên người robot, từng cái một sửa chữa những sợi dây điện bị hỏng và lớp vỏ ngoài bị lõm.
Sau khi vặn chặt con ốc vít cuối cùng.
Màn hình điện tử của robot nhấp nháy vài lần, [tít] một tiếng, khởi động.
[Tít, chị, chị giỏi quái]
[Tít, chị xuống đi dạo đi, nhanh lên!]
WALL-E dẫn đầu con robot vừa được sửa đứng sang một bên.
Sắc mặt Lam Điền Ngọc cũng chẳng khá hơn là bao.
Cách làm thành thạo của Thẩm Quả Quả, ông ta tự nhận mình không thể đạt tới.
Nhưng công nghệ cốt lõi nhất của robot chính là công nghệ thay pin, ông ta không tin Thẩm Quả Quả lại biết cả cái này.
Thẩm Quả Quả chỉ liếc một cái là biết tên họ Lam kia đang nghĩ gì.
Chờ đấy.
"Đến lượt cậu rồi, lại đây,' Thẩm Quả Quả chỉ vào con robot canh gác. Tên nhóc robot ôm chặt lấy cục pin của mình, cẩn thận từng bước chân, đứng trước mặt Thẩm Quả Quả.
"Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."
Hừ.
Còn nói chuyện với robot, robot chỉ là đồ vật chết không biết sợ hãi và đau đớn, ngay cả bản chất của robot cũng không hiểu.
Quả nhiên là hạng không ra gì.
Thấy hành động này của Thẩm Quả Quả, Lam Điền Ngọc yên tâm hơn nhiều.
{Tít, không không không... ]
Chưa kịp để nó nói hết, màn hình đã tắt ngúm, đôi mắt đỏ nhỏ cũng không còn động tĩnh, trở thành một màu đen kịt.
Lần này là hết pin thật rồi.
Thẩm Quả Quả cắt đứt dây điện đằng sau cục pin, lấy ra một cục pin mới tinh.
Tìm ra những đầu dây nối chằng chịt.
Chẻ lớp vỏ bọc cao su, dùng tay không quấn những sợi dây đồng lại với nhau, sau đó dùng băng keo cách điện quấn chặt.
Cả quá trình thậm chí còn không cần thử nghiệm.
Vừa bật công tắc, tim Lam Điền Ngọc như nhảy lên tận cổ họng.
May thay, con robot không có phản ứng gì.
Đang định mở miệng chế giễu, thì thấy đôi mắt đỏ nhỏ của con robot kia đột nhiên lóe lên, với tốc độ cực nhanh và giống như đèn chạy chữ, nhấp nháy mấy vòng trên cái đầu to.