Chương 494:
Chương 494:Chương 494:
Bình thường bọn họ bán phụ tùng đều ở chợ đen, vì chợ đen không có camera giám sát, an toàn hơn bất kỳ nơi nào trong thành.
Nói đến việc tại sao không giao dịch ở ngoại thành, bọn họ cũng sợ bị bắt quả tang.
Không ngờ lại xui xẻo như vậy.
Lúc giao dịch bị Hầu Thạch phát hiện.
Còn vừa mắng vừa chửi, đuổi theo đến tận trung tâm chỉ huy, hận không thể cho cả thành phố biết.
Một người trong số họ run rẩy, không nói được nhiều như Hầu Thạch, chỉ có thể há miệng.
"Không có bằng chứng, sao có thể vu khống người khác!"
"Chờ đấy, chờ Lam đại nhân ra mặt thu thập mày!"
"Nhà họ Hầu các người sao lại sinh ra một thứ như mày?"
Húp! Phẹt!
Trước mặt mọi người, Hầu Thạch lại khạc một bãi nước bọt, nhắm thẳng vào miệng người kia.
ÁII
Người kia ôm cổ, vừa tức vừa vội, nôn khan mấy tiếng.
"Ọc" một tiếng, nuốt xuống.
Người kia tức giận, mắt trợn ngược, ngã thẳng xuống đất.
Chỉ có mí mắt run rẩy như muốn tố cáo: Đừng nhắc đến tôi, thật xấu hổi
Xung quanh im lặng.
Thẩm Quả Quả đều ngây người, sao lại có người... như vậy... Hành vi thật kinh tởm, khó mà diễn tả được.
Hầu Thạch đắc ý, khoanh tay: "Miệng thối như vậy, can thuý làm nhà vệ sinh luôn đi.
"Nhà họ Hầu chúng tôi làm sao? Tôi là phế vật thì phải làm sao?"
"Thế cũng hơn nhà họ Lam các người làm phản!"
Hừi
Lam Điền Ngọc vừa xuống lầu, trước tiên nhìn thấy mấy hàng rô bốt, sau đó lại nghe thấy Hầu Thạch ở đó mắng người.
Mọi người xung quanh chủ động nhường đường cho ông ta.
Lam Điền Ngọc khẽ quát: "Thứ mất mặt, còn không cút về nhà?"
"Vâng."
Vài người nhà họ Lam khiêng người bạn ngất xỉu trên mặt đất vội vã rời đi.
Lam Điền Ngọc quay sang Hầu Thạch: "Hầu Thạch, chuyện anh vu khống nhà họ Lam, nhà họ Lam sẽ không bỏ qua cho anhl"
"Hừ hừ hừi Tôi sợ ông à! Đến đây nào!"
Không có gì náo nhiệt để xem, mọi người đều tản đi.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào dẫn theo các rô bốt rời đi.
Hầu Thạch chạy ra khỏi trung tâm chỉ huy, chặn hai người lại.
"Đội trưởng Hoắc, đầu bếp Quả Quả, tôi thực sự có bằng chứng, mấy tên tạp nham vừa rồi bán phụ tùng rô bốt."
Thẩm Quả Quả cụp mắt: "Thế sao anh không nói với người nhà anh? Tôi nghĩ nhà họ Hầu chắc chắn sẽ giúp anh."
"Hừ, phụ tùng lấy từ đâu, mọi người đều biết, chính phủ chắc chắn biết."
"Tôi có nói với ông nội, ông ấy cũng sẽ không quan tâm đến chuyện này."
"Chi bằng làm ầm chuyện này lên, để mọi người đều biết, tôi muốn xem chính phủ có quản không."
Hầu Thạch càng nói càng tức giận, khuôn mặt thiếu niên trắng bệch.
Thẩm Quả Quả bật cười, không biết Hầu Thạch này là thật ngốc hay giả ngốc.
"Thế anh chặn tôi làm gì? Tôi lại không phải là chính phủ, tôi quản được chuyện gì."
Hả?
Hầu Thạch ngây người, lẩm bẩm: "Cô... cô không quản à?”"
"Chính phủ không quản, chắc chắn là có lý do của chính phủ."
Khuôn mặt Hầu Thạch đầy vẻ ngơ ngác.
"Không phải, cô không phải không ưa nhà họ Lam sao? Cơ hội tốt như vậy..."
Thẩm Quả Quả lắc đầu, trẻ con vẫn quá ngây thơ, chuyện của cô và nhà họ Lam không đáng là gì.
Cùng Hoắc Đào tránh khỏi Hầu Thạch: "Trên đời này có nhiều chuyện bất công như vậy... Về nhà sớm đi, dù là trong thành cũng không an toàn."
Nói xong, hai người dẫn theo các rô bốt, chỉnh tê đi qua Hầu Thạch.
Tiếng bước chân sột soạt, từng bước giẫm lên trái tim của thiếu niên.
Đạp vỡ lý tưởng của anh ta.
Hầu Thạch đứng đó, rất lâu không nhúc nhích.
Anh ta cũng không biết mình đang nghĩ gì, khi trở vê nhà họ Hầu, cả người như quả bóng xì hơi.
Không ồn ào cũng không náo loạn, ngồi trong sân ngẩn người.
Cho đến khi tộc trưởng họ Hầu và Ô Vi cùng nhau đi ra từ nội đường.
"Tên hỗn láo, còn làm gì ở đây?"
"Ông nội,' Hầu Thạch vẫn cúi đầu: "Cháu không muốn làm thợ máy nữa, cũng không muốn làm đầu bếp nữa, cháu ghét Thẩm Quả Quả."
"Ghét Thẩm Quả Quả? Tại sao?" Một giọng nói xa lạ vang lên trên đầu anh ta.